Thấy tình hình càng ngày càng tệ, Chu Dĩnh vội vàng nói với Ngô Mike: "Mike, chúng ta lên trước đi.
Cuộc họp hôm nay của công ty rất quan trọng.
Sếp Lâm sẽ đích thân tới dự, đừng chậm trễ".
Ngô Mike lạnh lùng liếc nhìn Lý Thần, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng nhà quê, coi như nay mày ăn may!"
Nói rồi, Ngô Mike nói với tên đàn ông trung niên đang đổ mồ hôi lạnh bên cạnh: "Đây là công ty giải trí Hoan Ngu, một công ty lớn! Không phải loại mèo mả gà đồng nào cũng có thể đến được, ông có muốn làm nữa không vậy? Nếu không muốn thì tôi có thể nói với bố tôi một tiếng, cho ông cút!"
“Không, không, cậu Ngô yên tâm, tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ đến đuổi cậu ta đi”, tên đàn ông trung niên hoảng sợ.
Hừ lạnh một tiếng, Ngô Mike nhìn Lý Thần với vẻ chế giễu, nói: "Thằng nhà quê, Hồng Kông không phải là nơi mà mày có thể ra vẻ đâu, nhớ cho kỹ vào, cút!"
Sau đó, Ngô Mike và Chu Dĩnh cùng nhau rời đi.
Nhìn bóng lưng của Ngô Mike bằng ánh mắt lạnh lùng, Lý Thần nhấc chân đi về phía công ty.
Tên đàn ông trung niên thở dài, vội vàng dẫn theo hai tên thị vệ ngăn lại.
"Bảo cút còn không nghe? Mày thật sự không biết điều nhỉ?", tên đàn ông trung niên tức giận nói với Lý Thần.
“Hắn không phải là người của công ty, thế mà ông lại đi làm chó của hắn à?”, Lý Thần lạnh lùng hỏi.
Cười nhạo một tiếng, tên đàn ông trung niên nói: "Thằng nhà quê này sao lại ngu thế nhỉ? Bố cậu ấy là phó giám đốc, mày có hiểu không? Một ngón tay cũng có thể dí chết mày đấy, mày được một tấm ảnh có chữ kí đã là may mắn lắm rồi, mau về mà liếm ảnh đi, đi đi!"
Đang nói chuyện thì cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ chuyên nghiệp trông có vẻ có năng lực vội vàng bước ra khỏi thang máy.
Khi nhìn thấy Lý