Ngô Mike chỉ là một vai nhỏ, không đáng để Lý Thần làm to chuyện, mục tiêu của anh là Ngô Kim Mẫn, hay có thể nói là quét dọn nhân viên cấp cao của điện ảnh Hoan Ngu.
Ngô Kim Mẫn là nhân viên cấp cao của công ty trong nhiều năm, không biết đã ăn chặn của công ty bao nhiêu rồi, nếu không con trai ông ta là Ngô Mike sẽ không có gan để ra tay với các nghệ sĩ của công ty.
Không phải Lâm Minh không biết, mà Ngô Kim Mẫn quả thực là kẻ đi theo ông ấy nhiều năm, mặt khác, nội bộ điện ảnh Hoan Ngu cũng phức tạp, dây mơ rễ má với nhau, Lâm Minh muốn xử lý cũng rất rắc rối.
Nhưng bây giờ thì khác.
Lý Thần cũng không định dây dưa dài dòng, đã ra tay là phải đánh mạnh luôn, không chỉ để lập uy, mà còn muốn quét sạch đám tạp âm trong công ty, anh là người thống trị duy nhất.
"Xin lỗi, sếp Lý, tôi…"
Ngô Kim Mẫn nói với một sắc mặt khó coi, muốn lạt mềm buộc chặt.
“Không cần xin lỗi”, Lý Thần lại ngắt lời ông ta.
"Nể tình ông ở điện ảnh Hoan Ngu nhiều năm như vậy, không có công lao, cũng có khổ lao.
Tôi cho ông thể diện, ngày mai chủ động trình đơn từ chức lên tôi đi".
Những lời của Lý Thần đã khiến sắc mặt Ngô Kim Mẫn thay đổi đến chóng mặt.
Bao gồm cả ông ta, tất cả các nhân viên cấp cao đều nghĩ rằng Lý Thần chỉ đang phủ đầu ra oai thôi.
Nhưng cú đánh này, đã đánh tới cùng, cổ tay giáng đòn quả là mạnh mà.
Trong sự kinh ngạc không tin nổi, Ngô Kim Mẫn tức giận nói: "Lý Thần, ý cậu là gì!?"
“Tôi biểu đạt còn chưa rõ ý sao?”, Lý Thần nhẹ giọng nói.
"Nói thế nào tôi cũng là người kỳ cựu của công ty, dưới trướng tôi có một nhóm lớn, một khi tôi rời đi, cậu không sợ toàn bộ công ty sẽ không hoạt động được sao?", Ngô Kim Mẫn trực tiếp đe dọa.
Đôi mắt ông ta oán hận nhưng vẫn toát lên sự tự tin và chắc chắn.
Ông ta không tin Lý Thần dám đập mình đến cùng.
Lý Thần dửng dưng nhìn Ngô Kim Mẫn, trong mắt chỉ có sự thờ ơ, không có một chút nhượng bộ nào mà Ngô Kim Mẫn mong đợi.
"Trái đất thiếu ông thì không quay tiếp được nữa à?"
Lý Thần lạnh lùng nói: "Giờ ông nói cho tôi nghe xem, ai sẽ đi theo ông, con sâu làm rầu nồi canh,