Khách sạn InterContinental từ khi khai trương đến nay đã gần mười năm, đón tiếp rất nhiều nhân vật lớn, nhưng bao khách sạn cả một ngày như thế này là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.
Đây không chỉ là vấn đề về tiền bạc mà còn là vấn đề về thân phận và địa vị.
Mà lúc này, tâm trạng của Quan Chi Đống và Nhan Bân vô cùng phức tạp.
Quan Chi Đống và Nhan Bân nhìn nhau, đồng thời thấy được sự thấp thỏm và lo lắng trên gương mặt đối phương.
Hôm nay khi nhận được lời mời, họ sợ đến mức suýt chút nữa thì chạy trốn khỏi Yến Kinh.
Lời mời đó là do chính ông cụ Hoắc gửi tới đấy.
Việc này nếu như là lúc khác, đây quả thực là một chuyện rất vinh quang, cho dù chỉ là thư mời thì cũng phải đóng khung lại treo lên.
Nhưng bây giờ là lúc nào?
Nhà họ Lâm và nhà họ Hoắc lần lượt đại diện cho phe địa phương và tập đoàn kinh doanh Hồng Kông đang chiến đấu chống lại nhau!
Các ông lớn đều vội ẩn náu vì sợ sẽ rước họa vào thân, hơn nữa so với những nhân vật tầm cỡ này, họ có đáng là gì đâu chứ.
“Haiz, đáng lẽ không nên nhúng tay vào”.
Trong thang máy, Quan Chi Đống thở dài, sắc mặt có chút ảm đạm.
Đối diện với hai đại gia tộc nhà họ Lâm và nhà họ Hoắc, Quan Chi Đống nảy sinh ra một cảm giác bất lực đến tận cùng, một chút dũng khí để đối đầu cũng không có.
Nhưng bây giờ ông ta đã đứng về phía nhà họ Lâm rồi, bữa cơm với nhà họ Hoắc này, Quan Chi Đống thật sự không biết nên ứng phó như thế nào.
“Bây giờ nói những lời này cũng muộn rồi”, Nhan Bân bình tĩnh hơn Quan Chi Đống một chút.
“Tóm lại, bữa cơm này, chúng ta là người biết điều, dù hai bên nói như thế nào, chúng ta cũng không được tùy tiện bày tỏ thái độ!”
Nghe thấy lời của Nhan Bân, Quan Lâm Lâm thờ ơ nói: “Chù à, chú chuyện bé xé ra to quá rồi đấy.
Nếu nhà họ Hoắc đã mời chúng ta, cho thấy họ cũng coi trọng chúng ta, chúng ta không cần phải cẩn thận đề phòng như vậy”.
“Hơn nữa quan hệ của cháu với Lang Thiên, mọi người cũng không phải không biết.
Nhà họ Lâm sẽ không trơ mắt đứng nhìn chúng ta bị nhà họ Hoắc ức hiếp đâu”.
Lời của Quan Lâm Lâm khiến Nhan Bân cau mày, nhẹ giọng nói: “Nếu như bên kia thật sự quan tâm đến nhà họ Lâm thì bây giờ Tiểu Hạ đã không nằm viện rồi”.
Nhắc đến Nhan Hạ đang nằm trong bệnh viện, sắc mặt Quan Lâm Lâm sầm xuống, lửa giận thoáng qua, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện anh họ bị thương, cháu sẽ không bỏ qua như vậy đâu!”
Trong lúc nói chuyện, cửa thang máy đã mở ra.
Cảm giác căng thẳng ập tới.
Quan Chi Đống, Nhan Bân và Quan Lâm Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy bốn người Lâm Lang Thiên, Lâm Chính Bân cùng với Hoắc Hoàn Vũ và Hoắc Chấn Châu.
Mặc dù không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng ở đây đều là những nhân vật chủ chốt, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra bầu không khí giữa bốn người rất căng thẳng.
“Lang Thiên!”, Quan Lâm Lâm cố ý muốn thể hiện địa vị khác người của mình bên cạnh Lâm Lang Thiên, gọi một tiếng liền bước nhanh đến bên cạnh Lâm Lang Thiên, vươn tay nắm lấy cánh tay của anh ta, nhẹ giọng nói: “Anh không sao chứ?”
Trong lòng Lâm Lang Thiên thấy rất phiền, nhưng trước mặt Quan Chi Đống và Nhan Bân, anh ta không thể đẩy Quan Lâm Lâm ra được, chỉ đành lạnh lùng nói: “Không sao, chỉ là gặp phải một kẻ xấu mà thôi”.
Quan Lâm Lâm quay đầu nhìn Hoắc Hoàn Vũ, cười khẩy nói: “Anh mời chúng tôi đến, chúng tôi đã đến rồi, nhưng lại chặn chúng tôi ở cửa, đây là cách nhà họ Hoắc đối xử với khách sao?”
Hoắc Hoàn Vũ liếc nhìn Quan Lâm Lâm một cái: “Im cái miệng của cô lại, cũng không nhìn lại xem đây là nơi nào, có chỗ cho cô nói chuyện không?”
Quan Lâm Lâm tức đến mức sắc mặt lập tức thay đổi, lúc này nhà họ Lâm ở đây, trưởng bối của mình cũng ở đây, Quan Lâm Lâm tràn đầy tự tin chưa từng có: “Là nhà họ Hoắc các người mời chúng tôi tới đây, sao lại không có chỗ cho