Lý Thần dựa vào ghế sô pha thản nhiên nhìn Trịnh Mộ Kiếm và nói với vẻ cười như không cười: “Không phải anh tới xin lỗi sao? Xem ra cách xin lỗi của anh chẳng có chút thành ý nào nhỉ”.
“Mẹ kiếp, mày làm ra vẻ cái chó gì.
Tới lượt mày làm màu trước mặt tao à? Tao tới để xin lỗi cô Tô không phải là để xin lỗi cái loại chó chết như mày!”, Trịnh Mộ Kiếm cười lạnh lùng.
Tô Vãn Thanh lạnh lùng nhìn Trịnh Mộ Kiếm, sau đó cẩn thận cắt táo thành từng miếng nhỏ, dùng tăm bón cho Lý Thần.
Hành động đó đã thể hiện tất cả.
Trịnh Mộ Kiếm nghiến răng, đôi mắt lạnh như băng xen lẫn tức giận nhìn hai người Lý Thần và Tô Vãn Thanh.
Theo như hắn thấy thì Tô Vãn Thanh cố tình dùng cái tên chỉ biết ăn cơm chùa là Lý Thần để sỉ nhục mình.
Còn Lý Thần, một con chó ăn chực thì trông càng đáng ghét hơn.
“Tôi nghe nói việc kinh doanh của xưởng tàu nhà các người sắp xong con ong rồi phải không?", Lý Thần thản nhiên nói.
Quả nhiên đúng là như vậy.
Trịnh Mộ KIếm siết chặt nắm đấm, sắc mặt hung hăng.
Quả nhiên là do đôi nam nữ chó má trước mặt giở trò.
Trịnh Mộ Kiếm hít một hơi thật sâu, không thèm để bụng chỉ lạnh lùng nói: “Lần này coi như tôi thua, thế nào các người nói đi, chỉ xin các người buông tha cho việc kinh doanh của nhà họ Trịnh!”
“Được lắm, nói ra được câu đó thì ít nhất cũng chứng minh bố tôi đã không phí công nuôi dưỡng anh bao năm qua”, Lý Thần cười nói.
Trịnh Mộ Kiếm nhìn Lý Thần chăm chăm và cười lạnh lùng: “Mẹ kiếp mày ngậm miệng, cái đồ cắc ké ăn chực, chẳng qua là dựa vào thực lực của nhà họ Tô mà thôi.
Tao ghét nhất là cái loại đàn ông hèn hạ như mày!”
Lý Thần đứng dậy, ung dung đi tới trước mặt Trịnh Mộ Kiếm.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ âm u.
Trịnh Mộ Kiếm không hề thoái lui trước cái nhìn của Lý Thần.
Hắn chỉ cười lạnh lùng: “Mày muốn thế nào?”
“Quỳ xuống”, Lý Thần thản nhiên nói.
Trịnh Mộ Kiếm trợn tròn