Trịnh Hoài Hiền đang tức giận mà nghe thấy vậy thì lập tức tái mặt.
Sau khi phủi áo, giám đốc Lưu – người mà Trịnh Hoài Hiền vốn hay nhầm là quản lý nhìn sắc mặt người nhà họ Trịnh và bỗng cảm thấy kính nể Lý Thần lên tới đỉnh điểm.
Thật quá đáng sợ!
Lý Thần tính toán tâm lý người khác một cách quá đáng sợ.
Lý Thần để giám đốc Lưu tới vào lúc này tức là đã nhắm chuẩn đúng lúc toàn bộ nhà họ Trịnh đang thương lượng đối sách và cách chia chác.
Đúng là Trịnh Hoài Hiền là gia chủ nhưng khi gặp đại nạn thì tất cả mọi người còn khó bảo toàn cho chính mình, vậy thì ai mà nghĩ được tới lợi ích của gia tộc chứ.
Mỗi một người nhà họ đều có cổ phần trong xưởng tàu.
Giờ là lúc lấy được chút nào hay chút ấy.
Vào lúc then chốt như thế này, dù Trịnh Hoài Hiền có kiên quyết thì cũng không thể chống lại được lòng tham của những người khác trong gia tộc.
“Khi tôi tới thì anh Lý đã dặn dò, chỉ cho mọi người 20 phút suy nghĩ.
Giờ đã 15 phút trôi qua, nếu mọi người không đồng ý thì tôi đi đây”.
Giám đốc Lưu cao giọng nói.
Câu nói này khiến sắc mặt người nhà họ Trịnh càng khó coi hơn.
“Tôi bán!”, Trịnh Hoài Viễn đứng dậy nghiến răng: “Tôi có 20% cổ phần của xưởng tàu!”
Trịnh Hoài Viễn nói vậy khiến những kẻ khác cũng đứng ngồi không yên.
“tôi cũng bán, tôi có 13%”.
“Cả tôi nữa, 17%, tôi cũng bán!”
Toàn bộ đám người thân đều nháo nhào.
Trong nháy mắt, chỉ còn lại một mình Trịnh Hoài Hiền chưa lên tiếng.
Trịnh Mộ Kiếm tái mặt, kéo áo Trịnh Hoài Hiền và nói với giọng mắc nghẹn: “Bố, hay là bán đi, chúng ta đi nơi khác phát triển lại từ đầu”.
Trịnh Hoài Hiền thở dài, cả người giống như già đi vài tuổi và chán nản lên tiếng: “Bán đi, bán đi, bán hết đi”.
Giám đốc Lưu cười hài lòng, dưới cái nhìn hừng hực và sốt ruột của toàn bộ người nhà họ Trịnh, giám đốc lấy từ trong cặp ra một bản hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn và nói: “Nếu đã vậy thì mọi người tới ký tên đi”.
“Một khi ký tên, hợp đồng được thiết lập thì năm