Sắc mặt giám đốc Lưu đanh lại, vội vàng nói: “Tôi biết rồi anh Lý”.
Lý Thần gật đầu: “Vậy ông đi bận việc của mình đi, sau này có chuyện gì thì cứ dặn dò với bên tổng công ty của thành phố, tôi không có thời gian hàng ngày kiểm tra hạng mục của Tân Hải”.
“Tóm lại là làm tốt sẽ không mất đi lợi ích của ông đâu.
Với quản lý cấp cao như ông thì có thể được chia hoa hồng từ lợi nhuận của hạng mục, kiếm đại cũng được mấy trăm nghìn tệ.
“Nhưng nếu làm không tốt, thì ai chịu trách nhiệm sẽ phải chịu trách nhiệm, ông là giám đốc, chắc chắn không được bỏ chạy”.
Giám đốc Lưu cung kính nói: “Tôi hiểu rồi, anh Lý, anh đi bận việc đi”.
Anh phất tay nói giám đốc Lưu rời đi sau đó đón Tô Vãn Thanh lên xe, phía sau là xe cứu thương, chị em Lưu Quân ở trong chiếc xe đó, và họ cùng trở về thành phố.
Khi quay trở về thành phố cũng đã chạng vạng tối.
Lý Thần vốn định để Lưu Quân đưa Lưu Thái Ny tới bệnh viện, sau khi sắp xếp ổn thoả thì hôm sau sẽ chính thức đi làm.
Thế nhưng Lưu Quân sau khi đưa Lưu Thái Ny tới bệnh viện xong thì đã chạy tới chỗ Lý Thần ngay, và Lý Thần cũng không hề từ chối.
Về tới nhà họ Tô, Tô Đông Thăng đã dặn dò giúp việc nấu ăn xong và đang chờ đợi.
“Vấn đề của Tân Hải xử lý khá lắm”, Tô Đông Thăng nhìn Lý Thần cười nói.
Lý Thần cũng cười đáp lại: “Đều nhờ chú Tô giúp đỡ, một cuộc điện thoại đã khiến nhà họ Trịnh sụp cả một nửa”.
Tô Đông Thăng lắc đầu: “Tài sản quan trọng nhất của nhà họ Trịnh nằm ở xưởng tàu đó.
Đám người kia thấy xưởng tàu của bọn họ xong đời thì ai cũng hiểu rõ rằng dậu đổ bìm leo.
Cuộc điện thoại của chú thực ra là chỉ giúp cho bức tường đổ nát ra mà thôi”.
“Phải rồi, nghe nói cháu nuốt gọn xưởng tàu của nhà họ Trịnh rồi hả?”, Tô Đông Thăng tò mò hỏi.
Lý Thần gật đầu; “Xưởng tàu đó đúng là một tài sản tối ưu.
Mối quan hệ với bên HongKong của cháu không tệ, nếu vận hành thì trong một năm có thể mang lại không