“Sếp Mã khách sáo quá rồi, đây không phải là cuộc họp công khai trong ngành Internet ở Thâm Thành sao, tôi chỉ tiện ghé qua xem chút thôi”, Vương Đại Đông nắm chặt tay Mã Hoa Đằng nói.
“À đúng rồi, sếp Mã không được mời sao?”, Vương Đại Đông cố tình giả vờ hỏi.
Khuôn mặt Mã Hoa Đằng lập tức trở nên cứng đờ, rút tay ra, lạnh nhạt nói: “Gần đây trong công ty phát sinh rất nhiều chuyện, chủ tịch Vương cũng biết rõ rồi đấy, vì vậy tôi không có thời gian”.
Nhìn sắc mặt cứng đờ của Mã Hoa Đằng, Vương Đại Đông cười thầm trong lòng, người trẻ tuổi đúng là còn kém lắm, mới một tí mà đã không chịu được rồi.
Vương Đại Đông quét mắt một lượt, không nhìn Tằng Lợi Khánh và nhìn thẳng vào Lý Thần ở bên cạnh.
“Vị này là?”
Câu nói này không mềm không cứng, khiến cho Vương Đại Đông mỉm cười, không quá để tâm.
Đối với ông ta, bây giờ Tencent đã thua rồi, mà một kẻ bại trận, trong lòng không tránh khỏi có những oán hận.
Những lời khen mang tính công kích như này đối với ông ta mà nói chỉ là một lời kêu gào trước khi chết mà thôi.
Chỉ có người chiến thắng mới đủ tư cách để chấp nhận sự chế giễu của kẻ thua cuộc, không phải sao.
Vương Đại Đông ngồi trên ghế, vui vẻ nói: “Hai ngày nay Tencent gặp phải chút khó khăn, tôi cũng có nghe nói qua”.
Câu nói này không mềm không cứng, khiến cho Vương Đại Đông mỉm cười, không quá để tâm.
Đối với ông ta,