Mạnh Quốc Đàm cười gằn một tiếng, lạnh lùng nói: “Im mồm! Mẹ mày cút ra xa cho tao, tao nói cho mày biết, có cậu Ngô chống lưng cho tao, mày còn dám nhiều lời tao xử luôn cả mày đấy!”
Diêu Chí Quân sầm mặt xuống, trầm giọng nói với Lý Thần: “Lý Thần, cậu mau chạy đi, chạy vào phòng làm việc của tôi khóa cửa lại, nếu không phải tôi thì tuyệt đối đừng mở cửa!”
“Để tôi đói phó với ông ta, dù sao tôi cũng lăn lộn ở thủ đô bao nhiêu năm rồi, ông ta không dám làm gì tôi đâu”.
Thấy Diêu Chí Quân lúc này vẫn hết lòng giúp đỡ mình, trong lòng Lý Thần có chút cảm động, nói: “Chú Diêu, chú yên tâm, chúng không dám làm gì cháu đâu”.
Diêu Chí Quân nghe xong, nói: “Lại còn không làm gì cậu, Mạnh Quốc Đàm này không phải loại tốt đẹp gì, thời còn trẻ đã từng vì đánh nhau mà phải vào tù, bây giờ còn có cậu Ngô chống lưng cho ông ta nữa”.
“Cậu còn trẻ, đừng kiêu ngạo, càng không nên kích động, chuyện này không hề mất mặt, không cần phải chịu thiệt thòi làm gì”.
Lý Thần lắc đầu, bước một bước lên trước mặt Diêu Chí Quân, bảo vệ ông ấy.
“Lưu Quân!”
Lý Thần khẽ hét lên.
Lúc này, Lưu Quân rảnh rỗi mấy ngày giờ đây đã ngứa ngáy tay chân lắm rồi, lập tức lạnh lùng đứng lên, liếc nhìn đám người Mạnh Quốc Đàm.
Mạnh Quốc Đàm được năm tên đô con bảo vệ, lập tức tràn đầy tự tin, nhìn thấy Lý Thần có hành động, không nhịn được bật cười lớn: “Ngu xuẩn! Bên cạnh mày có mỗi một người mà cũng đòi đấu với tao à?”
“Các anh em, đánh cho thằng nhãi này bò ra đất cho tôi, để tôi tới đạp vào mặt nó, hỏi xem nó còn dám ngông cuồng nữa không!”
Mạnh Quốc Đàm vừa nói xong, năm tên côn đồ lập tức bước lên trước.
Lưu Quân liếc nhìn Lý Thần một cái, ý là muốn hỏi đánh què mấy tên này hay như nào thì nói.
Lý Thần đương