Nhưng anh ta biết Lý Thần có thể bỏ ra năm trăm triệu tệ mua truyền thông Huynh Đệ Hoa Nghị không chớp mắt như vậy thì chắc chắn là anh đủ bản lĩnh để đập chết mình.
Tới khi đó thì tai vạ sẽ lớn thật sự.
“Anh dám?”, Ngô Hồng Hà gầm lên.
“Đúng, tôi dám”, Lý Thần gật đầu, ung dung tự tại.
Ngô Hồng Hà cười dữ tợn: “Được, được lắm!”
Anh ta quay đầu, lạnh lùng nhìn chăm chăm anh em nhà họ Vương nói với vẻ vô tình: “Các người muốn bán cho Lý Thần hay là tôi?”
Vương Quân nuốt nước bọt, khó khăn lên tiếng: “Cậu Ngô, giá chênh lệch nhiều quá, hay là cậu tăng thêm một chút?
Ngô Hồng Hà co giật khóe mắt, cay độc nhìn Lý Thần và dự định lát về sẽ mượn anh trai chút tiền, miễn cưỡng chắc cũng được vài triệu tệ.
"Hai trăm năm mươi triệu tệ”, Ngô Hồng Hà nghiến răng.
“Sếp Lý, chúng ta ký hợp đồng thôi, yêu cầu là lập tức chuyển khoản”.
Vương Quân nghiến răng, không dám nhìn thẳng vào sắc mặt âm sầm của Ngô Hồng Hà mà chỉ nói với Lý Thần.
Lý Thần cười thản nhiên, nhìn Ngô Hồng Hà: “Xem ra khiến cậu Ngô bị ngượng rồi”
“Thật tiếc quá, con người như tôi chẳng có gì ngoài tiền”.
Lý Thần nhún vai, lấy một tâm séc ra viết và xé đưa cho Vương Quân: “Séc sáu trăm triệu tệ có thể rút bất kỳ lúc nào”.
“Anh giỏi lắm”.
Ngô Hồng Hà hai mắt đỏ ngàu, nhìn chăm chăm Vương Quân và Vương Lỗi với vẻ vui mừng vô bờ bến đón nhận tờ séc.
Anh ta bỗng cảm thấy như bị Lý Thần tát sưng cả mặt bèn gầm lên.
“Tên nhãi này, mày đừng quên đây là đâu, dù mày có tiền thì đã sao? Mẹ kiếp tao sẽ khiến tiền của mày đi tong hết!”
“Sếp Lý, chúng ta ký hợp đồng thôi, yêu cầu là lập tức chuyển khoản”.
Vương Quân nghiến răng, không dám nhìn thẳng vào sắc mặt âm sầm của Ngô Hồng Hà mà chỉ nói với Lý Thần.
Lý Thần cười thản nhiên, nhìn Ngô Hồng Hà: “Xem ra khiến cậu Ngô bị ngượng rồi”
“Thật tiếc quá, con người như tôi chẳng có gì ngoài tiền”.
Lý Thần nhún vai, lấy