Mặc dù không đủ tư cách để gia nhập vào giới thượng lưu, nhưng Diêu Chí Quân đã ở Yến Kinh nhiều năm như vậy, ông ấy biết rằng chuyện một vợ một chồng chỉ là đối với những người bình thường thôi.
Những người quyền lực thật sự, ai mà không có hàng tá phụ nữ vây quanh chứ?
Nhất là con cháu xuất thân đại viện thì bên cạnh càng không thiếu.
Hơn nữa còn không phải loại ong bướm õng ẹo bên ngoài, người nào người nấy cũng là tiểu thư đài các với xuất thân giàu có khiến người ta phải khiếp sợ.
Lý Thần trẻ tuổi giàu có, chín chắn và có năng lực, đây chẳng phải là ngôi sao đang lên trong mắt những cô gái xinh đẹp với gia thế hiển hách đó sao?
Nhưng dù thế nào, chuyện này không phải là chuyện mà người ngoài như ông ấy có thể nhúng tay vào được.
Ngồi trong xe với Hoắc Hoàn Vũ, Lý Thần quay sắng nói: “Anh đến Yến Kinh làm gì vậy?”
Hoắc Hoàn Vũ cũng không giấu diếm, ghé vào tai Lý Thần, cười nói: “Lần này là việc lớn, việc giành quyền đăng cai Thế Vận Hội của Yến Kinh đã thành công rồi, anh biết chứ?”
Lý Thần gật đầu, đây là sự kiện kỷ niệm quốc gia, sao có thể không biết được.
Nhưng… Lý Thần đột nhiên trợn trừng hai mắt.
Ngoài lĩnh vực bất động sản, nhà họ Hoắc cũng rất quan tâm đến thể thao, kiếp trước làng Thế Vận Hội chính là dự án mà nhà họ Hoắc làm.
Đây là một dự án lớn trị giá 30 tỷ tệ!
Điều quan trọng nhất không phải là dự án này lớn thế nào và nó có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Mà dự án này là công trình cấp quốc gia, không biết có bao nhiêu người đang nhóm ngó, có thể nói là thu hút sự chú ý của cả nước.
Một khi được thực hiện tốt, uy tín và hiệu ứng thương hiệu mà nó mang lại đủ để vô số chủ đầu tư mặc cho có thua lỗ cũng phải lao vào giành.
Tính thời gian, bây giờ Yến Kinh đã thành công giành được quyền đăng cai Thế Vận Hội, và chỉ còn chưa đầy tám năm nữa là đến Thế Vận Hội.
Làng Thế Vận Hội quả thực là sắp lên kế hoạch rồi.
“Làng Thế Vận Hội?”, Lý Thần hỏi.
Lần này đến lược Hoắc Hoàn Vũ trợn tròn mắt,