Khi nhận lấy điện thoại, Lý Thần nói: “Xin chào, tôi là Lý Thần”.
Đầu bên kia điện thoại là giọng nói của một người đàn ông trung niên điềm tĩnh, không có chút tức giận hay hống hách nào, ngược lại rất lịch sự.
“Chào cậu Lý, tôi là Ngô Hán Lâm, là bố của Ngô Giang Hải và Ngô Hồng Hà”.
Lý Thần hơi nhướng mày, nhẹ giọng nói: “Ông Ngô, có chuyện gì sao?”
Ngô Hán Lâm nói: “Trước đây mấy thằng con nhà tôi có chút hiểu lầm với cậu Lý, tối nay bọn chúng mới về nói cho tôi biết đại khái sự việc”.
“Lúc này tôi cũng mới nhận ra chúng ở bên ngoài ngông cuồng ngạo mạn đến mức nào, vì vậy, tôi thành tâm xin lỗi, hi vọng cậu Lý có thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi, tha thứ cho hai đứa con không hiểu chuyện này!”
Nếu tay của tôi to thì ông biết điều chia cho tôi chút lợi ích.
Nếu như tay tôi nhỏ vậy thì chịu thiệt một chút cũng là đáng đời.
Bất kể là Lý Thần hay Ngô Hán Lâm trong lòng đều hiểu rất rõ điểm này.
Một lúc sau Lý Thần cười nhẹ, nói: “Nếu ông Ngô đã nói vậy rồi mà tôi còn không nể mặt nữa thì không được, chúng ta hẹn ngày mai được không?”
Ngô Hán Lâm cười nói: “Được, vậy tối mai đi.
Tôi sẽ cử người đến đón cậu Lý và cậu Hoắc, đúng lúc tối mai chỗ tôi có một buổi tiệc, hầu hết đều là những người cùng ngành, có thể giao lưu một chút”.
Nếu tay của tôi to thì ông biết điều chia cho tôi chút lợi ích.
Nếu như tay tôi nhỏ vậy thì chịu thiệt một chút cũng là đáng đời.
Bất kể là Lý Thần hay Ngô Hán Lâm trong lòng đều hiểu rất rõ điểm này.
Một lúc sau Lý Thần cười nhẹ, nói: “Nếu ông Ngô đã nói vậy rồi mà tôi còn không nể mặt nữa thì không được, chúng ta hẹn ngày mai được không?”
Ngô Hán Lâm cười nói: “Được, vậy tối mai đi.
Tôi sẽ cử người đến đón