Lâm Lang Thiên phụt cười, nói với vẻ khinh thường và đê tiện: “Ông đây nhìn thấy bộ dạng của mày là cảm thấy buồn nôn nên cố tình chọc tức mày đấy, làm sao? Mày có thể làm gì?”
Lâm Lang Thiên vỗ giường bệnh, cười lạnh lùng: “Đây chỉ là cảnh cáo, tên nhóc, nhớ là chỉ cảnh cáo thôi, biết điều một chút, bán hết toàn bộ cổ phiếu mà mày đã thu mua của truyền thông Rainbow hôm nay đi”.
“Nếu không, lần sau người nằm trên giường bệnh không biết sẽ là ai đâu”.
Lý Thần thản nhiên nói: “Đây là mục đích anh tới đây sao? Là muốn tôi bán hết cổ phần của truyền thông Rainbow?”
Lâm Lang Thiên nói với vẻ âm sầm: “Chứ còn sao? Đương nhiên, tiện tới xem vẻ run rẩy vì bị dọa sợ của mày”
Lý Thần cười thản nhiên:”Tôi không sợ tới mức run rẩy, anh thất vọng rồi phải không?”
“À phải rồi, còn nhiều điều khiến anh phải thất vọng hơn đấy.
Bởi vì tôi sẽ không bán cổ phiếu của Rainbow mà còn mua mạnh hơn”.
Sắc mặt Lâm Lang Thiên tối sầm: “Mày muốn đấu tới cùng với tao sao?”
Lý Thần chỉ Diêu Chí Quân đang nằm trên giường với ánh mắt sắc lẹm: “Vết thương mà ông ấy và người nhà phải gánh chịu, sớm muộn gì tôi cũng bổ sung lại cho anh!”
“Thằng nhãi!"
Lâm Lang Thiên cười lạnh lùng: “Mẹ kiếp, mày tưởng mày là ai? Ông đây đã làm thì đâu có sợ cái gọi là báo thù của mày!”
“Mày một mực đòi sống chết với tao, được rồi, vậy thì tới đi, đừng tưởng mua được chút cổ phiếu của truyền thông Rainbow thì ông đây không dám động vào mày, ông có thể giết chết mày không cần chớp mắt đấy!”
Lý Thần lạnh lùng nhìn Lâm Lang Thiên: “Tôi đợi thủ đoạn của anh nhé”.
Lâm Lang Thiên cũng cười lạnh: “Hi vọng lần sau gặp mặt, mày vẫn có thể làm màu như thế