Lâm Chính Bân tức giận gầm lên: “Anh còn dám lớn tiếng?”
Hoắc Chấn Chân thản nhiên nói: “Anh Lâm, nói vậy là không đúng rồi.
Tôi nhắc nhở anh một câu, chiếc đĩa gửi tới ông cụ nhà anh vẫn còn nằm trong tay tôi, nên giờ vẫn còn cứu vãn được”.
“Chuyện này anh định để nội bộ hai bố con tự giải hòa hay là để cả gia tộc nhà họ Lâm náo loạn thì là do anh”.
Lâm Chính Bân nghe thấy vậy thì nheo mắt.
Nếu như tập tài liệu đó được đưa tới cho ông cụ thì chắc chắn chỉ có chết.
Ông ta sẽ không để Hoắc Hoàn Vũ đạt được ý muốn của mình, thế nhưng giờ trước mắt chỉ còn đúng một tia hi vọng, đúng là ông ta cảm thấy ném chuột thì sợ vỡ bình.
Là trụ cột biết trước biết sau của nhà họ Lâm, Lâm Chính Bân biết rõ tài liệu này mà tới trước mặt ông cụ - một người cả đời ngay thẳng kia thì con trai mình sẽ có kết cục như thế nào.
Lâm Chính Bân hít một hơi thật sâu và trầm giọng: “Chỉ một điều kiện như vậy?”
Hoắc Chấn Châu không hề ngạc nhiên trước sự thỏa hiệp của Lâm Chính Bân, chỉ vui vẻ tiếp tục nói: “Đây chỉ là điều kiện của tôi.
Có những chuyện nên để quay về cho Lý Thần và Lâm Lang Thiên, ân oán giữa các vãn bối mà, cháu tôi cũng nhờ tôi chuyển tới anh Lâm một câu”.
“Những chuyện khốn khiếp mà Lâm Lang Thiên làm thì sẽ ăn miếng trả miếng, không có gì phải thương lượng.
Nhưng cậu ấy không có ý định sẽ đối địch với nhà họ Lâm”.
Lâm Chính Bân nghe thấy vậy thì phụt cười và lên tiếng: “Đè cái mặt tôi xuống đất đánh thì Lý Thần cũng được coi là xuất chúng trong giới cùng trang lứa đấy, nhưng cậu ta đánh rồi mà lại định coi như xong sao?”
“Không làm kẻ địch với nhà họ Lâm? Nói nghe nhẹ nhàng thế nhưng những chuyện cậu ta làm, có chuyện nào không phải là đang đối địch với nhà họ Lâm không?”
Nụ cười của Hoắc Chấn Châu lập tức thu lại.
Ông ấy thản nhiên nói: “Nếu thái độ của anh như vậy thì không cần bàn bạc nữa.
Tôi nhắc anh một câu, ông cụ nhà họ Lâm là anh hùng một thời, tôi rất