Lý Thần gật đầu, ra hiệu là biết rồi nhưng không hề nói là để Lâm Lang Thiên vào.
Lưu Quân hiểu ý của Lý Thần bèn đi ra ngoài trầm mặt nói với Lâm Lang Thiên đang đứng ngoài cửa: “Anh ở đây đợi đi”.
Lâm Lang Thiên hít một hơi thật sâu, cảm thấy tủi nhục sâu sắc.
Hắn không ngờ tới tận nơi xin lỗi mà Lý Thần vẫn còn bày đặt, không thèm gặp hắn.
“Phải đợi đến bao giờ?”, Lâm Lang Thiên nghiến răng hỏi.
Lưu Quân thản nhiên đáp: “Không nói, anh cứ đợi thôi”.
“Anh!”, Lâm Lang Thiên tức giận đùng đùng, hung hăng nhìn Lưu Quân và thật chỉ muốn đá cho Lưu Quân một phát.
Cho tới khi Lâm Lang Thiên càng đợi càng mất kiên nhẫn thì cánh cửa phòng mở ra.
Hoắc Hoàn Vũ tươi cười bước ra.
Anh ta lấy ra một điếu thuốc, châm lửa sau đó nhả ra một ngụm khói vào mặt Lâm Lang Thiên.
Ngông cuồng và xấc xược.
“Hầy, cái loại thuốc bình thường này, dù có đắt hơn chút thì cũng vô vị, chắc chắn không thể nào bằng thuốc lắc được phải không?”
Hoắc Hoàn Vũ cười ha ha.
Sắc mặt cửa Lâm Lang Thiên tối sầm: “Hoắc Hoàn Vũ, bớt đắc ý lại, giọng điệu cổ quái đó nói cho ai nghe đấy?”
“Nói cho anh nghe chứ ai?”, Hoắc Hoàn Vũ nghênh ngang nói: “Nhưng có điều tôi không thể nào bằng anh được, mẹ kiếp đến cái thể loại đó mà cũng ra tay được, đúng là ngầu”.
Đôi mắt Lâm Lang Thiên ánh lên vẻ oán hận, nhìn chăm chăm Hoắc Hoàn Vũ nhưng chỉ biết nghiến răng không dám nói gì.
Giờ hắn biết càng nói nhiều thì sự sỉ nhục sẽ càng lớn.
Đợi cho tới khi Hoắc Hoàn Vũ hút hết thuốc thì anh ta mới phủi tay và nói: “Vào trong đi, em rể tôi đang đợi anh đấy”.
Lâm Lang Thiên không chịu được mà bốc hỏa, tức giận nói: “Vậy mà không nói sớm!”
Hoắc Hoàn Vũ cười hi hi: “Anh cũng có hỏi đâu”.
Lâm Lang Thiên oán hận nhìn Hoắc Hoàn Vũ rồi hằm hằm đi vào phòng bệnh.
Lâm Lang Thiên không nghĩ ràng có một ngày phải đứng ngoài cửa cầu xin được gặp Lý Thần, hơn nữa còn bị kiểu ghẻ lạnh đứng đợi hơn mười phút.
Nhưng sau khi bước vào phòng bệnh, thấy Lý Thần đang ngồi ở cạnh giường bệnh thì