Trước ánh mắt tò mò của Kiều Khắc Lý, Lý Thần hào phóng đưa tay ra, không hề tự ti nói: “Chủ tịch Kiều, xin chào”.
Kiều Khắc Lý duỗi tay ra, bắt tay Lý Thần, khen ngợi: “Tốt lắm, chàng trai này đúng là một nhân tài”.
Tuy nhiên Lý Thần là vãn bối, lại còn rất trẻ tuổi, Kiều Khắc Lý không dành quá nhiều tâm tư trên người anh, chào hỏi một câu khách sáo là đã nể mặt lắm rồi.
Ông ấy quay đầu lại nói đùa với Tô Đông Thăng: “Lão Tô, con gái ông xinh đẹp như tiên nữ thế, sao đã vội kết hôn vậy? Thằng nhóc nhà tôi vẫn còn đang học cấp ba, tuổi còn hơi nhỏ một chút, nếu không đã bảo ông cân nhắc một chút rồi”.
Tô Đông Thăng nhẹ giọng nói: “Những chuyện này tôi nghe theo sự sắp xếp của đám con trẻ thôi, hơn nữa Lý Thần rất phù hợp với yêu cầu của tôi”.
Kiều Khắc Lý thấy Tô Đông Thăng tán thưởng Lý Thần như vậy liền liếc nhìn anh thêm một cái, tuy nhiên ông ấy không tiếp tục chủ đề này nữa.
Ông ấy thu lại nụ cười, đến gần Tô Đông Thăng, lo lắng nói: “Lão Tô, lần này tôi nghe bóng gió được tin tức rất không thuận lợi cho chúng ta”.
Kiều Khắc Lý vừa dứt lời, đằng sau liền vang lên một tiếng cười độc đoán.
“Đây không phải là Tô Đông Thăng của tập đoàn Tô Thị sao, nghe nói trước đây suýt nữa thì bị người ta lừa mất mấy trăm triệu? Tôi đã nói rồi mà, con người phải biết mình biết ta, những chuyện không hiểu thì đừng có tự ý làm loạn, bây giờ xem ra ông đã quên chuyện cũ rồi à, lại đi kinh doanh bất động sản gì đấy, chết rồi không ai thương xót đâu”.
Sau khi nói một tràng mỉa mai, người vừa lên tiếng đã đi tới trước mặt Tô Đông Thăng.
Đây là một người đàn ông trung niên, mặc bộ đồ hàng hiệu, đầu tóc vuốt keo láng bóng, thoạt nhìn là biết là một người thành đạt.
Khuôn mặt rất phú quý, khiến người ta ấn tượng sâu sắc nhất chính là đôi lông mày kiếm hiên ngang