Khi bước ra khỏi phòng, khóa cửa lại, nụ cười trên mặt Lý Thần lập tức biến mất, trở nên trầm mặc và lạnh lùng, tràn đầy sự tức giận sôi sục.
Lưu Quân đang canh ở ngoài cửa bước tới với ánh mắt mắt lãnh đạm, với xuất thân chuyên nghiệp, anh ta vừa nhìn đã nhận ra Lý Thần hôm nay đã động tay động tay với người khác.
“Anh Lý, ai thế?”, Lưu Quân nhẹ giọng hỏi nhưng giọng điệu tràn đầy sát khí.
Lý Thần vỗ vai Lưu Quân, cười nói: “Tạm thời chưa cần anh ra tay, đối phó với loại rác rưởi, để anh ra tay chẳng khác nào đề cao thứ rác rưởi đó, làm vấy bẩn tay anh”.
Khi quay về phòng, Lý Thần suy nghĩ một hồi.
Muốn đối phó với một công ty siêu thị lớn như Cameron quả thực không dễ dàng.
Quan trọng nằm ở kích thước của nó, là một vấn đề rất khó xử.
Nếu như nhỏ hơn thì chỉ cần nghiền nát cho đến chết.
Nếu như khối lượng lớn hơn, còn lên sàn rồi, vậy thì sử dụng vài thủ đoạn của tư bản, vài giao dịch là có thể khiến nó chết lạnh ngắt.
Nhưng kiểu như Cameron không hề thiếu tiền, một chuỗi siêu thị với các chi nhánh rải rác trên khắp các thành phố, nếu như muốn hạ bệ nó trong thời gian ngắn thì chỉ có thể rải đinh dọc đường.
Cuộc gọi đầu tiên của Lý Thần là cho Diêu Chí Quân.
Mặc dù Diêu Chí Quân vẫn còn đang trong viện nhưng tình trạng của ông ấy gần như đã bình phục hoàn toàn rồi.
Sau khi biết ý định của Lý Thần, Diêu Chí Quân không hỏi nhiều, trực tiếp nói rằng sáng sớm ngày mai sẽ gửi tất cả các thông tin thương mại về Cameron cho Lý Thần.
“Thực ra kiểu công ty lớn như thế này là dễ dàng nhất cho chúng ta điều tra, vì thế lực lớn mạnh, quan hệ rộng,