Lúc này Chu Kiến Lập đang bận rộn đánh giá một lượt, nói: “Hai vị bớt kích động, bớt kích động, những ván bài thế này mà cứ thua mãi không tránh khỏi bực tức, ý của ông Lưu không phải như vậy đâu”.
“Như này đi, cậu Ngô, cậu đổi một bộ bài khác, cũng không phải chuyện gì to tát”.
Ngô Hồng Hà hừ lạnh một tiếng, nói: “Chỉ lần này thôi đấy”.
Nói xong, anh ta bảo nhà cái xáo một bộ bài mới tinh.
Còn Vạn Thủ Cường thì im lặng nhìn toàn bộ sự việc diễn ra, trong lòng cười nhạo Lưu Hoành chơi thua nên cú, cũng hoàn toàn yên tâm với ván bài này, dấu vết nghi ngờ trong lòng ông ta hoàn toàn biến mất.
Trò chơi vẫn tiếp tục tới tận tối muộn, sắc mặt của Vạn Thủ Cường dần trở nên u ám.
Phong thủy luân hồi, bây giờ đến lượt ông ta bắt đầu thua lỗ.
Giống như gặp phải ma vậy, tất cả các lá bài trên tay đều rất nhỏ, hiếm khi bốc được một lần lớn, hoặc là đối thủ lớn hơn ông ta, hoặc là đối phương bỏ lượt trước.
Mà số tiền dưới chân ông ta, từ hơn 20 triệu ở thời kỳ đỉnh cao nhất đến bây giờ chỉ còn lại khoảng vài trăm nghìn ít ỏi.
“Chà, vận may của tôi tới rồi”, Lưu Hoành cười phớ lớ, rải bài ra, ông ta lớn nhất, ăn sạch.
Vạn Thủ Cường đã mất tất cả số tiền cuối cùng của mình.
Sau khi vui vẻ châm một điếu thuốc, Lưu Hoành nói với Vạn Thủ Cường: “Chủ tịch Vạn, hết tiền rồi à? Tính thôi hay như nào đây?”
Vạn Thủ Cường cởi cúc áo ở cổ, hai mắt đỏ ngầu: “Ông đây chỉ là vận may nhất thời không tốt thôi, ông đắc ý cái gì chứ? Số tiền này không phải là mấy ngày trước ông thua tôi sao? Coi