“Nói trắng ra, giết chết ông đúng là chẳng có ích gì cho tôi”.
Lý Thần nhìn Vạn Thủ Cường, bình thản nói.
“Thế nhưng ân oán còn đó, thù cần báo thì vẫn phải báo có đúng khộng?”
Nghe tới đây, Vạn Thủ Cường run rẩy toàn thân, trầm giọng nói: “Anh muốn báo thù cho Tô Đông Thăng?”
Lý Thần thản nhiên nói: “Ông hại chết vợ của bố vợ tương lai của tôi, ông cảm thấy tôi sẽ tha cho ông sao?”
Vạn Thủ Cường siết chặt nắm đấm, toàn thân run rẩy vì tức giận và kích động: “Anh định làm gì?"
“Nhìn ông mất hết tất cả, trả cái giá mà ông phải trả!”
Lý Thần đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Thủ Vạn Cường, ánh mắt lạnh như núi băng.
“Với người như ông, tự cho mình có tiền có quyền thì ngông cuồng, đắc ý, toàn bộ đối với ông là tiền bạc, vì vậy ông coi tiền còn quan trọng hơn cả mạng của mình”.
“Vì vậy cách tốt nhất để đối phó với người như ông chính là để chính ông chứng kiến bản thân biến thành kẻ nghèo kiết xác, cảm giác đau khổ hành hạ đó đối với ông còn