Lý Thần cười nói: “Kịch bản đúng là do tôi viết nhưng cũng phải có kỹ năng diễn xuất của mọi người mới được, nếu không màn kịch này thật sự là không dễ hát”.
“Theo như thương lượng ban đầu, tối nay tôi sẽ lấy ba phần tiền của số tiền năm trăm triệu tệ mà Vạn Thủ Cường thua ngày hôm nay, số còn lại sẽ chuyển tới tài khoản của mọi người trong ngày mai”.
Nghe thấy vậy, cả mí mắt của Ngô Hồng Hà và Ngô Giang Hải đều co giật.
Đây không phải là kiếm được tiền nữa, mà là kiếm được bội tiền.
Trước đó bọn họ cảm thấy, chỉ cần cố gắng lấy được tầm một trăm triệu tệ của Vạn Thủ Cường đã là khá lắm rồi, như vậy ba người chia thành hơn ba mươi triệu tệ cũng được dù không nhiều lắm.
Nhưng giờ là năm trăm triệu tệ, chia ba mỗi người cũng hơn một trăm triệu, bọn họ thật sự cảm thấy không dám nhận.
“Anh Lý, như này thật sự nhiều quá.
Chúng tôi cũng chẳng bỏ sức mấy, hay là chúng tôi lấy mười phần trăm thôi”.
Ngô Giang Hải nói được một nửa thì Lý Thần đã cắt lời
Vừa nói, Lý Thần vừa đứng dậy, đi về phía cửa: “Thu dọn sạch sẽ chỗ này, tôi còn nhiều việc lắm, đi trước đây”.
Lý Thần dẫn theo Lưu Quân ung dung rời đi.
Ngô Hồng Hà và Ngô Giang Hải nhìn nhau, đồng thời cảm thấy vô cùng kích động.
Hơn một trăm triệu tệ đấy.
Nhất là đối với một cậu ấm như Ngô Hồng Hà.
Mặc dù nhà họ Ngô giàu có nhưng tài sản cá nhân của Ngô Hồng Hà thì cũng chưa bao giờ đạt tới