Trong phòng tiếp tân của khách sạn, Lý Thần nhìn thấy Ngô Giang Hải đang cung kính đứng đợi.
“Có chuyện gì vậy?”, Lý Thần đi thẳng vào vấn đề.
Ngô Giang Hải kính cẩn nói: “Vạn Thủ Cường chết rồi”.
Lúc này Lý Thần mới nhận được tin tức này, cau mày nói: “Sao đã chết rồi? Tự sát à?”
Ngô Giang Hải nói: “Đúng vậy, nửa tiếng trước tôi mới nhận được tin tức, hiện giờ thi thể đã được vận chuyển đến nhà xác rồi”.
“Đúng là hèn nhát”, Lý Thần nhẹ giọng nói: “Chết thì chết thôi, có liên quan gì tới chuyện anh định nói với tôi không?”
Ngô Giang Hải vội vàng nói: “Tôi cũng không ngờ rằng ông ta lại tự sát luôn thế, chắc là ông ta không muốn bị giày vò, vì vậy vừa nhận tin tức này, tôi phát hiện ra rất nhiều việc có thể thực hiện được”.
“Trước đây để tránh rủi ro về vay nợ, Vạn Thủ Cường đã chuyển đổi tất cả cổ phần của công ty sang đứng tên một người họ hàng nọ, người họ hàng đó tôi biết, rất nghe lời của chúng tôi, bây giờ Vạn Thủ Cường chết rồi, công ty Cameron trên danh nghĩa hoàn toàn thuộc về người đó”.
Nói đến đây, hai mắt Ngô Giang Hải sáng lên, trầm giọng nói: “Tôi có thể đứng ra làm chủ, chuyển hết toàn bộ cổ phần sang tên cho anh Lý”.
Lý Thần ngồi trên sofa, vẻ mặt thích thú nhìn Ngô Giang Hải, nói: “Giá trị thị trường của Cameron khoảng 4 tỷ.
Dù bây giờ đang nợ nần chồng chất, nhưng sau khi trả hết các khoản nợ, tài sản còn lại ít nhất cũng khoảng 2 tỷ.
Anh nói đưa cho tôi là đưa à? Bản thân anh không có chút rung động nào sao?”
Ngô Giang Hải vội vàng nói: “Chúng tôi cho rằng, việc duy trì hợp tác lâu dài với anh Lý sẽ mang lại lợi ích lớn hơn nhiều so với Cameron”.
Nói xong, Ngô Giang Hải có chút ngượng ngùng, nói tiếp: “Hơn nữa, nói thật lòng, anh em chúng tôi dựa vào các mối quan hệ của gia đình để làm ngành giải trí thì còn được chứ với ngành siêu thị, thành thật mà nói anh