Dường như trước khi dư luận kịp phản ứng, hai công ty đã tiến hành bàn giao xong xuôi rồi.
Lúc này, mọi người nhìn Tô Đông Thăng bằng ánh mắt khác hoàn toàn.
Một số người thậm chí còn nghi ngờ rằng cái chết của Vạn Thủ Cường có liên quan đến ông ấy, nhưng chẳng ai có chứng cứ gì cả.
Sau cái chết của Vạn Thủ Cường, Tô Đông Thăng trở thành người dẫn đầu trong ngành siêu thị quốc gia, nhưng ông ấy không đề cập đến việc thiết lập các tiêu chuẩn của ngành, cũng không có ý định trở thành hội trưởng.
Thế là mọi người đều im lặng, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Những việc còn lại là làm thế nào để sáp nhật Cameron và tập đoàn Tô Thị, làm thế nào để phát huy sức mạnh của hai công ty trong thời gian ngắn, Lý Thần không can thiệp vào.
“Sao em cứ luôn cảm thấy hai người đang giấu em chuyện gì đó?”, Tô Vãn Thanh nghi ngờ nhìn Lý Thần, nói.
Lý Thần cười nói: “Em thông minh như vậy, làm gì có chuyện gì có thể qua mắt em được chứ?”
Tô Vãn Thanh không bị đánh lừa bởi những lời khen này của Lý Thần, hừ một tiếng, nói: “Mặc dù mấy ngày nay bố em rất bận, nhưng rõ ràng là tâm trạng cứ như trên mây, vui hơn trước rõ nhiều, nhìn thấy ai cũng cười không khép được miệng!”
“Vậy không tốt sao?”, Lý Thần cười đùa: “Em không thể cứ mong ông ấy ngày nào cũng cau mày phiền não được?”
“Đáng ghét”, Tô Vãn Thanh trừng mắt nhìn Lý Thần, thấy anh chàng này cứ cố tình gạt chủ đề sang một bên không chịu nói thẳng với mình cô cũng không