Nhan Hạ thở dài một hơi, nói: “Đẳng cấp của bữa tiệc này rất cao, ngay cả bố của chúng ta cũng vì thân phận hội trưởng và phó hội trưởng của hội Huy Thương nên mới xác định rằng chắc chắn sẽ được mời, còn anh thì vẫn kém một chút, ý của bố anh là thử đệ yêu cầu trước xem thế nào”.
“Em nghĩ chúng ta dù dùng cách nào thì cũng phải đi, cho dù là ngồi trong góc thôi cùng được, một bữa tiệc đẳng cấp như vậy, những người tới đó đều là giới tài phiệt, tùy ý kết giao với vài người cũng là một chuyện vô cùng tốt với chúng ta”.
Nghe thấy lời này của Quan Lâm Lâm, vẻ mặt của Nhan Hạ càng thêm phiền muộn: “Thì đúng là như vậy, nhưng đẳng cấp quá cao, thân phận của chúng ta vẫn chưa đủ, chỉ có thể đệ yêu cầu lên rồi xem vận may thôi”.
“Hay là tối nay em thử nói với anh Lâm xem anh ấy có cách gì không, thế lực của nhà họ Lâm ở Yến Kinh lớn mạnh như vậy, vệc thêm tên chúng ta vào danh sách khách mời chắc không thành vấn đề đâu”, Quan Lâm Lâm đề nghị.
Hai mắt Nhan Hạ sáng lên, gật đầu nói: “Được, ý kiến hay đấy, vậy thì tối nay phải nhờ cậy vào em rồi!”
Quan Lâm Lâm mỉm cười đầy tự tin, nói: “Chỉ cần anh Lâm nói rằng chuyện này có thể, em nhất định sẽ thuyết phục anh ấy giúp chúng ta”.
…
Sau khi đưa Tô Vãn Thanh đến phòng học, Lý Thần dặn đi dặn lại.
“Không được phép tiếp xúc với người khác giới quá nhiều, đặc biệt là Nhan Hạ gì đó, tránh xa anh ta ra một chút, nếu như anh ta cứ quấy rầy thì gọi điện cho anh”.
Sau khi nói xong, Lý Thần lại bổ sung: “Anh bảo Lưu Quân đi theo em, như vậy thì sẽ không sao”.
Tô Vãn Thanh bất lực nhìn Lý Thần, cảm thấy không ít bạn học trong lớp đang tò mò nhìn qua liền vội vàng nói: “Anh cứ như ông cụ già ấy, em biết cách bảo vệ bản thân mà, anh cứ yên tâm!”
“Nhưng mà để Lưu Quân đi theo anh đi, anh chạy tới chạy lui bên ngoài cả ngày, cũng tiếp xúc với nhiều người nữa”.
Lý Thần cười nói: “Em yên tâm, ở Yến Kinh, nếu anh không tự đâm đầu vào chỗ chết, không có ai dám chạy tới tìm anh gây rắc rối đâu, ít nhất thì khoảng thời gian này thì anh rất an toàn”.
Lý Thần