Ngô Hán Lâm cười ha ha lên tiếng: “Ông Tào, ông đừng vội đưa ra kết luận mà, Chu Xử còn chưa nói gì đấy”.
Tào Quốc Nghiêm lập tức dừng sự tức giận, vô thức nhìn Chu Xử thì phát hiện ông ta đang chau mày, nhìn mình với vẻ bất mãn.
Tào Quốc Nghiêm lập tức không dám nói gì, không hiểu mình đã sai ở đâu.
“Khi người của Hoa Nghị Huynh Đệ tới đưa danh sách thì đã nói hết sức rõ ràng, rằng những người trong danh sách này không cần tôi ra mặt, bọn họ đã liên hệ rồi”, Chu Xử thản nhiên nói.
Tào Quốc Nghiêm tái mặt, kinh hãi kêu lên: “Không thể nào! Lý Thần là cái thá gì, sao anh ta có thể mời được người của tứ đại gia tộc chứ?”
Chu Xử thản nhiên nói: “Ông thấy tôi mắt hoa tai ù rồi đúng không, hay là nói Lý Thần to gan nên dám lấy chuyện này ra đùa?"
Tào Quốc Nghiêm lắp bắp một hồi không nói ra được câu nào.
Chu Xử hừ một tiếng lạnh lùng: “Ông đúng là càng sống càng thụt lùi! Ra ngoài đi! Chuyện tối nay, không cần ông đi cùng nữa!”
Tào Quốc Nghiêm thất thần rời khỏi phòng làm việc.
Cuối cùng nghiến răng lầm bầm với vẻ hung ác và oán hận.
“Lý Thần! Cứ đợi đấy! Tôi sẽ không tha cho anh! Tôi không tin là anh có thể mời được người của tứ đại gia tộc, để tôi xem anh sẽ xử lý thế nào!”
…
Đại học Yến Kinh, trong lớp MBA.
Lý Thần đang đợi Vãn Thanh tan lớp đi ra.
Tối nay hai người đã hẹn cùng ra ngoài ăn tối.
Cách thời điểm buổi tiệc còn hai ngày, lúc