“Xã hội thượng lưu thực sự không phải như cậu đâu”
Lời nói của Tô Vãn Thanh khiến sắc mặt Quan Lâm Lâm lập tức trở nên khó coi.
Cô ta tức giận nhìn chăm chăm Tô Vãn Thanh và nói: “Tôi luôn khách sáo với cậu, ý cậu là gì?”
Tô Vãn Thanh cười lạnh lùng: “Hết lần này đến lần khác cậu chế nhạo bạn trai của tôi.
Tôi đã nhịn cậu lâu lắm rồi, cậu xỉ nhục anh ấy cũng là xỉ nhục tôi, sao tôi phải hòa hợp với cậu?”
“Cả ngày còn ra vẻ trịch thượng, làm bộ mình tốt lắm.
Tôi tìm người như thế nào, nói thẳng ra, có liên quan gì tới cậu không?”
Quan Lâm Lâm vừa tức giận vừa xấu hổ: “Nếu không phải vì anh họ tôi thích cậu thì tôi đã chẳng buồn quan tâm tới loại người dễ bị người khác lừa như cậu rồi”.
“Vậy thì cảm ơn cậu, đừng bao giờ bận tâm tới tôi”, Tô Vãn Thanh kéo Lý Thần nói: “Lý Thần, chúng ta đi thôi, đối với những kẻ ếch ngồi đáy giếng như thế này thì chẳng có gì đáng nói cả”.
“Đợi đã”,
Nhan Hạ lên tiếng gọi hai người khi họ quay người bỏ đi.
Nhan Hạ điềm đạm nhìn Lý Thần và nói: “Anh có dám cạnh tranh công bằng với tôi không? Tôi cũng sẽ không lấy gia thế ra ức hiếp anh, trong vòng ba tháng, tôi nhất định sẽ khiến Tô Vãn Thanh thay đổi suy nghĩ”.
Quan Lâm Lâm cười lạnh lùng: “Anh họ, đối với loại con gái chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ này thì thôi anh bỏ đi, nói cái gì mà cạnh tranh công bằng, anh ta xứng sao?”
“Được rồi Lâm Lâm, anh là người có chừng mực”, Nhan Hạ thản nhiên nói.
Nói xong, anh ta ngạo mạn nhìn Lý Thần, lạnh lùng nói: “Anh dám không?”
Lý Thần khẽ cười một tiếng, nói với Nhan Hạ: “Cạnh tranh công bằng sao?”
Vừa nói, anh vừa cầm tay Tô Vẫn Thanh đung đưa trước mặt Nhan Hạ: “Vãn Thanh không phải là một món đồ, không phải là ai ra giá cao cũng có thể có được, huống hồ, tôi đã thắng rồi, tại sao phải bàn chuyện cạnh tranh công bằng với anh?”
Nói xong, Lý Thần bén kéo Tô Vãn Thanh vốn không muốn ở lại thêm một chút nào rời đi.
Nhan Hạ lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của hai người, đỏ mặt vì cảm thấy bị sỉ nhục, anh ta nghiến rằng: “Lý Thần, có phải là anh không dám?”
“Nếu là một thằng đàn ông thì hay chấp nhận lời thách đấu của tôi!”
Lý Thần chẳng buồn quay đầu lại, chỉ ném ra hai từ: “Vô vị”.
“Anh sợ, anh không dám thì có”, Nhan Hạ nghiến răng đầy tức giận.
Nhưng lần này Lý Thần chẳng buồn quay đầu lại, chỉ bỏ đi xa.
Nhìn vẻ mặt bùng nổ của Nhan Hạ, Quan Lâm Lâm lên tiếng: “Anh, không cần phải tức giận với loại người này, em thấy, cái con bé Tô Vãn Thanh cũng là đứa mất não, không đáng để anh làm nhiều như vậy”.
Nhan Hạ hừ một tiếng lạnh lùng, đôi mắt lạnh lùng ánh lên vẻ bất cam.
Anh ta nói: “Càng là người phụ nữ không có được thì anh lại càng muốn có được! Nhan Hạ anh từ khi nào bị người khác sỉ nhục như vậy chứ?”
Quan Lâm Lâm suy nghĩ rồi nói: