Suốt cả chặng đường, Phạm Khôn im lặng ngồi ở sau xe máy. Từ nhỏ đến lớn anh bị bắt nạt rất nhiều lần, thế nhưng cảnh tượng vừa rồi quả thực khiến anh không thể cho qua được.
Đầu là những hành động khiến người ta giận đến tím tái, nhưng so với những gì mẹ kế Chu Á Bình đối xử với anh và bà ngoại, thì hành động vượt rào của Lý
Hiểu Lan khiến anh tức giận hơn nhiều.
Dù gì anh cũng thầm yêu Lý Hiểu Lan bao nhiêu năm, hơn nữa còn có giấy đăng kí kết hôn hợp pháp. Giây phút anh nhìn thấy màn thân mật giữa Lý Hiểu Lan và Trương Quốc Đống, Phạm Khôn cảm thấy cả
thế giới như sụp đổ ngay trước mắt!
Hóa ra, trên thế giới này chuyện khiến đàn ông dễ
nổi điên nhất không đâu xa chính là bị cắm sừng.
Phạm Khôn bất giác sờ vào tấm thẻ ngân hàng mà Lý Lệ Mẫn đưa cho ở trong túi áo mình. Anh cảm giác nó như quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể nổ tung
và phá vỡ tình bằng hữu giữa anh và Vương Vĩ.
Nhất là mảnh giấy dán trên đó, chắc hẳn Vương Vĩ
cũng rất quen thuộc với nét bút thanh tú của Lý Lệ
Mẫn. Phạm Khôn vội vàng xé bỏ nó, suýt chút nữa thì
vứt mất cả tấm thẻ.
Năm mươi ngàn đối với anh không đáng là bao
nhưng đó là cả tấm lòng của Lý Lệ Mẫn.
Đắn đo hồi lâu, anh để tấm thẻ đó vào chung chỗ với tấm thẻ của bà ngoại.
Xe máy dừng lại ở trước cửa tiệm nhỏ của Vương Vĩ. Bình thường ngày nào cửa tiệm cũng đóng cửa rất muộn, nhưng vì Phạm Khôn xuất hiện nên hôm nay
bọn họ đóng cửa sớm hơn.
Sau khi dắt xe vào trong, có mấy lời Vương Vĩ giữ trong lòng nay không còn giữ được. Anh bèn võ vai Phạm Khôn khen ngợi: “Cậu cừ thật đấy, Phạm Khôn. Quả thật không ngờ Trương Quốc Đống lại bị cậu nện
cho đến mức trở tay không kịp”
Phạm Khôn khẽ ừ một tiếng: “Nếu tôi không cảm thấy vì một cô gái mà gây ra án mạng là chuyện không đáng thì hôm nay tôi đã lột da phanh thây anh
ta rồi”.
“Những năm qua ở nước ngoài rốt cuộc cậu đã làm gì?”
Lúc đầu Vương Vĩ không để ý. Giờ đây anh mới phát hiện ra Phạm Khôn đã khác xưa rất nhiều, không
những cả khuôn mặt đằng đằng sát khí, mà phong
thái còn tràn đầy tự tin. Hồi còn đi học, khuôn mặt
Phạm Khôn chưa bao giờ có được cảm xúc như vậy.
Phạm Khôn không còn giữ lại nét mặt đầy bạo lực mà mỉm cười nói: “Trước mặt cậu thì không có gì phải giấu nữa rồi. Sau vô số lần chết đi sống lại, cuối cùng
tôi đã kiếm được một số tiền nho nhỏ”. Chết đi sống lại vô số lần thì Vương Vĩ tin.
Còn kiếm được một khoản tiền nho nhỏ thì Vương Vĩ chỉ biết cười lớn. Chẳng qua anh không muốn vạch
trần sự thật.
Sau khi nhà bị tháo dỡ, Vương Vĩ chọn phương án đổi lấy căn hộ ngay tại đó.
Vì trước đây nhà anh có diện tích khá lớn nên lần này đổi căn hộ anh yêu cầu hai căn. Một căn một phòng ngủ để cha mẹ anh ở, anh và Lý Lệ Mẫn ở căn
hai phòng ngủ.
Phạm Khôn đi theo anh vào trong xem thử thì phát hiện bên trong vẫn chưa hề được trang trí sửa sang, thậm chí đến một số đồ gia dụng cơ bản cũng không có. Căn hộ thế này chỉ đủ đáp ứng nhu cầu sinh hoạt thường ngày cơ bản nhất mà thôi.
Phạm Khôn tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Cậu và Lý Lệ Mẫn kết hôn ở trong căn hộ như thế này sao?”
“Sao mà được chứ? Chúng tôi lấy nhau ở nhà cũ.
Lúc đó những đồ gia dụng đều được làm theo kết cấu của nhà cũ. Sau này khi người ta dỡ nhà ra ngoài ở tạm, mấy thứ đồ ấy cứ chuyển tới chuyển lui thì cũng bị hư cả rồi. Căn hộ mới chúng tôi chỉ mới nhận chưa đến hai tháng. Tôi và Lý Lệ Mẫn lại bận khai trương
cửa hàng nên không để tâm đến việc sửa sang lại!”
Dù nghe nói vậy nhưng Phạm Khôn đoán họ không có nhiều tiền. Nếu không họ đã có thể nhờ một công
ty nội thất đến phụ, không cần họ phải đụng tay vào.
Căn phòng không lớn lắm nhưng vì không có đồ
gia dụng nên nhìn trống huếch trống hoác.
Ngoại trừ bức tường đối diện giường hai người nằm treo một chiếc ti vi màn hình tinh thể lỏng, những căn phòng khác bao gồm cả phòng khách đều không có tivi, cũng không có máy tính, thậm chí là dàn loa
cơ bản nhất cũng