Lưu Vân Khôn liền chặn đường Phạm Khôn lại, Lý Hiểu Lan muốn nhắc nhở anh ta phải chú ý nhưng đã
không kịp.
Phạm Khôn phanh xe đột ngột làm Lý Lệ Mẫn bị ngả về phía trước. Khi cô xuống xe và nhìn thấy Lý
Hiểu Lan thì cả gương mặt đỏ bừng lên.
Lý Hiểu Lan lại chẳng quan tâm, cô vốn không coi trọng tờ giấy kết hôn này, càng khinh thường Phạm Khôn. Cho dù bố cô đã nhắc nhở từ hôm qua nhưng Lý Hiểu Lan vẫn không có tâm trạng và hứng thú quan tâm đến anh. Cho nên cô cũng coi như mắt điếc tai
ngơ khi thấy Lý Lệ Mẫn với Phạm Khôn đi với nhau.
Còn Lưu Vân Khôn thì rất ngạc nhiên: “Ơ, đây chẳng phải em gái Tiểu Mẫn hay sao? Mặc dù từng là bạn cùng bàn nhưng giờ cậu là vợ của Vương Vĩ rồi đấy. Hơn nữa Vương Vĩ còn coi người này là anh em tốt. Sao nào? Thời buổi bây giờ không lẽ bạn bè cũng
có thể dùng chung vợ?”
Bảo vệ trông coi lan can và chỉ dẫn đỗ xe đã nhận ra Lưu Vân Khôn, Lý Hiểu Lan và Phạm Khôn. Ba bọn
họ hôm qua đã làm loạn một trận ở đây, hơn nữa Lưu
Vân Khôn còn dẫn theo rất nhiều côn đồ tới.
Hai người bảo vệ nhìn nhau, một người rút điện thoại ra định báo cảnh sát, người kia thì đi về phía nhóm Phạm Khôn, im lặng theo dõi tình hình.
“Lưu Vân Khôn, cậu nói cái gì thế hả?”
Lý Lệ Mẫn tuy dáng người nhỏ bé, lúc đi học thì ít nói, sau khi lấy Vương Vĩ thì liền trở thành người phụ nữ của gia đình là một người vợ tốt, một công dân lương thiện, bình thường không gây chuyện với aiNhưng hôm nay, thấy Lưu Vân Khôn lại bày ra cái vẻ mặt châm biếm, lại còn bắt nạt người mà cô yêu thầm suốt bấy lâu, nênsắc mặt của Lý Lệ Mẫn liền ngay lập tức tối sầm lại.
Vào giờ phút này, Lý Lệ Mẫn không quan tâm Lý Hiểu Lan nghĩ gì về mình, cũng không sợ người khác nói cô cư xử không đúng mực. Trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ, đó là bảo vệ cho Phạm Khôn không bị
tổn thương.
Cô không chút do dự đứng ra chắn trước mặt Phạm Khôn.
Lưu Vân Khôn cười đểu giả: “Tiểu Mẫn, Vương Vĩ nhà cậu thức khuya dậy sớm, khó khăn lắm mới kiếm được mấy đồng. Nếu như cậu muốn ngoại tình bao
nuôi tình nhân thì cũng phải tìm người nào nhìn ngon
nghẻ một chút chứ. Cậu nhìn lại tên Phạm Tiện này đi, không những không ngon mà còn xấu xí đến kinh tởm!”
“Lưu Vân Khôn!”, Lý Lệ Mẫn chỉ thẳng mặt Lưu Vân Khôn mà quát lên: “Tốt nhất là cút đi cho xa, bà đây
có làm gì thì cũng chẳng liên quan đến cậu!”
“Ái chà chà, tôi quên mất, cậu không có trong nhóm nhỉ?” Lưu Vân Khôn dùng ngón tay cái chỉ vào Lý Hiểu Lan: “Biết ai đây không? Là vợ của Phạm Tiện
đấy…
Anh ta chưa kịp nói xong thì Lý Hiểu Lan đã lườm anh ta: “Tránh xa tôi ra một chút, tự nhiên kéo tôi vào làm gì?”
Phạm Khôn cố gắng đè nén lửa giận trong lòng vì muốn xem Lưu Vân Khôn sẽ diễn trò gì nhưng không ngờ câu nói này của Lý Hiểu Lan đã hoàn toàn chọc
tức anh.
Cái gì mà đừng lôi vào? Chẳng lẽ hai người không phải vợ chồng hợp pháp chắc? Chuyện hôm qua anh bị cắm sừng còn chưa giải quyết xong, hôm nay đã
muốn cắt đứt với anh rồi?
“Ừm, không lôi cô vào chuyện này nữa”, Lưu Vân Khôn đang cười đùa bỗng đanh mặt lại, hất hàm nhìn
Phạm Khôn: “Này, Phạm Khôn, hôm qua tao đã nói cái
gì, mày quên rồi à?”
Phạm Khôn đang bị câu nói kia của Lý Hiểu Lan chọc giận, hệt như một khẩu Bazooka chạm vào lửa là sẽ nổ tung. Không ngờ Lưu Vân Khôn lại thật sự đưa mồi lửa ra.
Phạm Khôn không nói không rằng, đi về phía Lưu Vân Khôn, ánh mắt của anh tỏa ra một luồng sát khí mãnh liệt.
Lý Hiểu Lan thấy vậy thì cả người run lên, vội vã
nhắc nhở: “Vân Khôn, cẩn thận!”
Lý Hiểu Lan đúng là hết thuốc chữa. Lúc này cô nên giữ yên lặng hoặc là lo nghĩ cho Phạm Khôn mới phải, nhưng cô lại đi nhắc nhở Lưu Vân Khôn cẩn
thận.
Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen.one">https://truyen.one/">truyen.one
Nhất là khi gọi Phạm Khôn, cô lại nói là “Phạm Tiện”, nhưng với Lưu Vân Khôn thì lại là “Vân Khôn”;
thật không khác nào thêm dầu vào lửa.
Lúc Phạm Khôn lướt qua vai của Lý Lệ Mẫn, Lý Lệ Mẫn sửng sốt, vừa định đưa tay níu anh lại thì đã
chậm mất một bước.
Lưu Vân Khôn vẫn chưa biết mình đang đối mặt với nguy hiểm. Đối với anh ta cho dù Phạm Khôn có tỏa ra sát khí đầy mặt thì cũng chỉ là thẹn quá hóa
giận mà thôi. Có cho Phạm Khôn một trăm lá gan thì
Phạm Khôn cũng chẳng dám động đến một sợi lông
của anh ta. “Sao, thằng oắt kia, mày còn muốn đánh nhau à?”
“Đánh nhau? Mày không xứng!”, nói xong, Phạm
Khôn giơ chân lên đạp vào ngực Lưu Vân Khôn. Một tiếng “rầm” vang lên.
Lưu Vân Khôn cảm giác như bị một sức mạnh khủng khiếp đẩy ngã, cả cơ thể mất đi trọng tâm. Vào lúc anh ta bay ngược lên không trung, anh ta mới cảm nhận được sự đau đớn. Khi anh ta ngã “rầm” một cái xuống đất, đang định bò dậy thì lại thấy ngực mình
khó chịu rồi phun một ngụm máu ra ngoài. Hai