Tất cả mọi nhân viên y tế có mặt ở đó đều nghe thấy: hóa ra Phạm Khôn chính là con trai của Phạm
Hồng Sinh sao?
Nếu như vậy thì tốt, cho dù cảnh sát có đến thì họ
cũng không thể làm gì Phạm Khôn cả.
Vì vậy mọi người bắt đầu lấy điện thoại di động của mình ra. Một bác sĩ đã lấy điện thoại ra trước, khoát tay với mọi người, ý bảo để anh ta gọi điện báo
cảnh sát được rồi.
Rõ rành rành là Chu Á Bình đã vô lí trước, bà ta còn mang theo hai tên côn đồ đến để ngăn cản bác sĩ chữa trị cho Phạm Hồng Sinh. Phạm Khôn chính là con trai của Phạm Hồng Sinh, anh ta ra tay đánh mẹ kế để cứu mạng bố của mình, như vậy không thể
phán tội được.
Chu Á Bình tự biết mình đuối lý, bây giờ lại nghe nói các bác sĩ đã gọi cảnh sát, nên ngay lập tức muốn
chạy trốn.
Hai tên côn đồ đang nằm bẹp dưới đất đều không rõ sự tình, sau khi bò dậy được, bọn chúng dù trong
lòng vẫn còn e sợ Phạm Khôn, nhưng ngoài mặt vẫn
tỏ ra cứng cựa.
Đã nhận tiền của người thì phải giải quyết xong chuyện cho người.
Bọn chúng là côn đồ do Chu Á Bình thuê đến, nên dù cho tự biết mình đánh không lại Phạm Khôn thì
cũng muốn gắng gượng xông lên.
Chu Á Bình liếc mắt ngăn bọn chúng lại, định quay
người bỏ đi thì liền bị Phạm Khôn chặn đường.
Chu Á Bình ngước lên nhìn Phạm Khôn, bị ánh mắt của anh làm cho hoảng sợ đến mức vội cúi đầu xuống, mặc dù trong lòng đã run như cầy sấy nhưng vẫn cứng miệng nói: “Cảnh sát có đến đây thì đối với cậu cũng không có gì tốt, cậu đã đánh tôi ra nông nỗi này, cậu nghĩ cậu sẽ không phải chịu trách nhiệm
trước pháp luật chắc?”
Phạm Khôn lạnh lùng nói: “Tại sao tôi lại đánh bà? Tất cả các nhân viên y tế có mặt ở đây đều sẽ làm chứng cho tôi. Tôi chỉ muốn cảnh sát biết rằng bà đang có ý định giết bố của tôi. Nếu có bất kỳ tai nạn nào xảy ra với bố tôi trong tương lai, thì bà chính là kẻ
tình nghỉ lớn nhất!”
Phạm Hồng Sinh đã không gặp Phạm Khôn mười ba năm nay, bây giờ nghe anh quay lại gọi ông ta một
tiếng bố liền cảm thấy vô cùng kích động, cứ liên tục
kêu lên những tiếng ngắt quãng không rõ ràng.
Phạm Khôn vốn không hề quan tâm đến Phạm Hồng Sinh, anh vừa rồi gọi ông ta là bố chỉ vì muốn nói cho Chu Á Bình biết thế nào là lợi hại, chứ thật ra từ lâu anh đã không còn coi Phạm Hồng Sinh là bố
của mình nữa.
Chu Á Bình không phải là một người phụ nữ bình thường. Trước đây bà ta là thư ký của Phạm Hồng Sinh, sau này còn trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Phạm Thị, tất nhiên những kiến thức pháp luật
cơ bản bà ta đều có thể nắm qua.
Bà ta biết rằng Phạm Khôn đã nói đúng. Chỉ cần các nhân viên y tế ở đây làm chứng rằng bà ta đã ngăn cản các y bác sĩ điều trị cho chồng mình, cảnh sát thậm chí có thể coi bà ta như một nghi phạm cố ý giết người, còn có thể đưa bà ta đến đồn cảnh sát để lập biên bản. Sẽ không có ai quan tâm liệu Phạm
Khôn kia có đánh bà ta hay không.
Chu Á Bình đột nhiên cười lạnh: “Cậu đừng có thấy ông ta bị đột quy rồi quay về đây lấy lòng, muốn thừa kế tài sản của tập đoàn Phạm Thị. Tôi nói cho cậu biết, chuyện cậu có phải con trai ruột của ông ta hay không còn chưa xác minh được, còn tôi lại chính
là vợ hợp pháp của ông ta!”
Mọi người ở đó nghe thấy vậy thì nhìn nhau.
Tập đoàn Phạm Thị vô cùng nổi tiếng ở Giang Thành. Tất cả mọi người đều biết về nó, nhưng không ai biết Phạm Hồng Sinh lại chính là chủ tịch của tập đoàn Phạm Thị. Sau khi nghe Chu Á Bình nói như vậy,
bọn họ liền xì xào bàn tán.
“Cái gì? Hóa ra ông ta chính là chủ tịch của tập đoàn Phạm Thị, còn người phụ nữ kia là vợ của ông ta, cũng là nữ tổng giám đốc của tập đoàn Phạm Thị
sao?”
“Thật sự không ngờ một người xinh đẹp như bà ta
lại có lòng dạ độc ác như vậy”.
“Không phải nghe nói là chủ tịch tập đoàn Phạm Thị không có con hay sao? Sao tự nhiên bây giờ lại xuất hiện vậy?”
“Suyt, đừng nói nhảm, người nhà họ đầu đang còn ở đây!”
Chu Á Bình đáng ra không nên nói những điều này,
vì nó đã khiến cho Phạm Khôn như muốn nổ tung.
Tuy nhiên, nhớ câu quân tử trả thù mười năm chưa muộn, hơn nữa cảnh sát lại sắp đến đây nên anh cũng không tiện đánh Chu Á Bình một trận kinh hồn bạt vía. Cuối