Nhìn thấy bộ dạng ra vẻ hung hăng phách lối của Sở Chiêu Nam, Phạm Khôn định là cứ để cho hắn hung hăng phách lối thêm một lúc, như vậy đến khi anh ra tay dạy cho hắn ta một bài học, cảm giác lúc
đó sẽ càng sảng khoái hơn nhiều.
“Ông chủ Sở”, Phạm Khôn giả vờ bày ra bộ dạng yếu đuối, nói với Sở Chiêu Nam: “Chuyện đó tôi vẫn không thể nào hiểu được, năm đó mọi người đều được sắp xếp đi đến những đất nước khác, tại sao ông lại
sắp xếp cho một mình tôi đến đất nước S2?”
Sở Chiêu Nam nhíu mày, tuy rằng trong lòng cũng cảm thấy có chút áy náy đối với Phạm Khôn, nhưng bên ngoài vẫn tỏ thái độ hung hăng, liền quát lớn: “Nói nhảm nhí! Năm xưa chính mày là ngươi điển vào mẫu đơn đó. Chỉ có thể trách mày không biết đọc tiếng nước ngoài. Đi đến nước nào làm việc là do người ta tự mình điền đơn, tự mày đã điền vào đơn để đi đến nước S, lại còn muốn đến kiếm tao gây sự hả?
Mày ngay lập tức biến khỏi đây cho khuất mắt tao!“
Dứt lời thì hắn ta đẩy vào người Phạm Khôn mấy
cái, trực tiếp đuổi anh ra khỏi cửa hàng.
Phạm Khôn lảo đảo bước ra khỏi cửa hàng, bực tức phản bác lại: “Tôi nghe nói năm đó nếu được đến một đất nước khác thì mới phải trả chi phí hai mươi ngàn nhân dân tệ, nhưng nếu đến đất nước S thì không chỉ không cần phải trả tiền mà còn có thể được nhận trước lương lao động mười ngàn nhân dân tệ. Ông dám ăn chặn cả cả hai đầu, hai mươi ngàn tệ của tôi và tiền lương lao động mười ngàn tệ của phía bên kia trả. Bây giờ tôi ra nông nỗi này, ông còn không muốn cho tôi một lời giải thích?”
“Thằng nhóc thối, mày muốn nghe giải thích, muốn đến đây tống tiền tao đúng không? Nếu mày nhắm có khả năng tố cáo tao, thì nhớ tìm người nào lợi hại một chút đến giúp đỡ. Tao nói thật cho mày biết, ở cái đất Giang Thành này, nếu tao không có quan hệ với cả giới xã hội đen lẫn giới công chức, thì mày nghĩ tao có dám mở công ty môi giới ở đây hay không?”
Tuy rằng dãy nhà mặt tiền này đều là những cửa hàng mới, không có quá nhiều người, nhưng vẫn có các cửa hàng đang trang hoàng bên cạnh cùng khách vãng lai lui tới, lại còn có người đến xem nhà, vậy nên chẳng mấy chốc mà đã có một đám đông hơn mười
mấy người đứng quanh họ xem náo nhiệt.
Ban đầu ai cũng cho rằng chủ cửa hàng vừa bắt
được một tên trộm, đều chỉ trỏ vào Phạm Khôn mà bàn tán.
Sau khi dần hiểu được chuyện gì đang xảy ra, còn nhìn thấy Sở Chiêu Nam hung hăng phách lối như vậy,
nên họ lại bắt đầu xì xào lên án Sở Chiêu Nam.
Phạm Khôn vẫn giả vờ đáng thương, chỉ vào cửa hàng của hắn ta mà nói: “Nhìn xem, công việc làm ăn của ông ngày càng lớn mạnh, chắc sẽ không để ý đến hai mươi ngàn cỏn con, đúng không? Chưa nói đến chuyện hai mươi ngàn nhân dân tệ của bảy năm trước so với ngày hôm nay có giá trị khác nhau, tôi chỉ muốn
ông trả lại cho tôi hai mươi ngàn…”
“Trả lại cho mày hai mươi ngàn, sao mày không đi cướp ngân hàng luôn đi?”
Dứt lời, Sở Chiêu Nam liền giơ chân lên đá Phạm Khôn.
Phạm Khôn bất ngờ né người sang một bên, chân của Sở Chiêu Nam đạp vào khoảng không khiến cho hắn ta lảo đảo. Khi đứng vững lại được, hắn ta lại cảm
nhận được một cơn đau ở sau gáy.
Phạm Khôn đã nắm lấy cổ áo của hắn ta, đẩy về
phía trước, khiến hắn ta ngã xuống đất. 1Á, á..”
Sở Chiêu Nam loạng choạng chạy về phía trước,
nhưng chạy được vài bước thì lại bị Phạm Khôn đẩy ngã.
Trùng hợp sao lại có một con chó vừa ị được một đống phân ở đó, Phạm Khôn liền nhấn đầu hắn ta vào
trong đống phân. “Phụt!”
Phân chó dính đầy lên mặt của Sở Chiêu Nam, hắn ta khó khăn ngẩng đầu lên, há miệng phun ra một
ngụm phân chó trộn lẫn với máu và răng cửa của hắn. “Hay lắm!”
Đám đông hiếu kì đứng xem dường như không ngại lớn chuyện, giữa đám đông ấy lai có tiếng ai đó
vừa kêu lớn hoan hô.
Ồn ào là vậy, nhưng không có một ai dám tiến lên
phía trước, chỉ dám đứng từ xa xem tiếp.
“Tên nhóc thối tha” Sở Chiêu Nam vừa phun phân chó vừa lớn tiếng dọa nạt: “Đây là tự mày đi tìm đường chết! Tao vẫn còn giữ hồ sơ của mày, có cả địa
chỉ nhà mày, tao sẽ gọi người đến đập nát nhà mày!”
Phạm Khôn lắc đầu: “Ông chủ Sở, tôi lần đầu đi xuất khẩu lao động, vậy mà ông lại đi bán đứng tôi. Tôi đã gặp qua bao nhiêu người có tâm địa độc ác mà còn chưa gặp qua người nào ác độc như ông. Nếu
hôm nay tôi không triệt đường sống của ông, không