Tiểu Bạch được Kim Hoa chăm sóc xem như Trần Ngọc đã hoàn toàn yên tâm, việc hắn muốn làm tiếp theo chính là làm quen với sức mạnh của mình hiện tại. Hắn vốn biết biết rằng mình đã mạnh lên rất nhiều nhưng cụ thể là bao nhiêu thì phải thử qua mới biết được.
Thứ mà Trần Ngọc muốn thử sức đầu tiên đó chính là một thân cây nhỏ đường kính khoảng 1 tấc, thật sự hắn muốn biết sức mạnh mình có đủ để đáng gãy thân cây này hay không, sau một thoáng chần chờ hắn tung ra một quyền về phía thân cây, kết quả của cú va chạm làm Trần Ngọc hết sức bất ngờ, thân cây ấy hoàn toàn không thể ngăn cản được cú đấm của hắn dù chỉ một giây. Thử nghiệm này vẫn chưa khiến hắn hài lòng, Trần Ngọc quyết định thử trên một thân cây khác với chu vi to bằng một vòng tay của người trưởng thành, một cú đấm quyết đoán được tung ra, thân cây rung lắc dữ dội như gặp phải một cơn giông lớn nhưng thân cây vẫn đứng thẳng vững vàng chỉ là tại nơi tiếp xúc đã để lại một vết lõm vào sâu khoảng 1 tấc, kết quả này khiến Trần Ngọc hết sức hài lòng xem ra sức mạnh của mình bây giờ hoàn toàn có thể giải quyết những con thú rừng to lớn bằng tay không.
Thời gian 2 ngày nhanh chóng trôi qua, hôm nay chính là ngày Trần Ngọc sẽ quay lại cuộc tập huấn địa ngục, chỉ nghĩ đến cảm giác đau đớn đấy thôi cũng đã khiến hắn cảm thấy rùng mình.
- “Đã sẵn sàng rồi chứ hả tiểu tử?”, Kim Đức vẫn là bộ dáng bất cần ấy thật sự là chọc người khác tức điên lên mà.
- “Vãn bối đã sẵn sàng”, Trần Ngọc trả lời một cách dứt khoát, thí nghiệm sức mạnh vừa rồi đã tạo động lực cho hắn rất nhiều.
Kim Đức mặc dù rất khắc khe nhưng đối với biểu hiện của Trần Ngọc cũng tỏ ra tán thưởng, “hôm nay sẽ khác 2 ngày trước, cơ thể của ngươi đã mãnh mẽ hơn rất nhiều nên ta sẽ không dùng Thiên sinh thảo để khắc chế Hủ mục thảo nữa như vậy sự đau đớn ngươi phải chịu sẽ tăng lên không chỉ gấp đôi, ngươi phải cố gắng chịu đựng, tuyệt đối phải giữ tỉnh táo nếu không ngay cả ta cũng không chắc có thể bảo đảm mạng sống cho ngươi”
Điều này vốn Trần Ngọc cũng đã lường trước nhưng xem ra yêu cầu lần này thật sự khó khăn hơn những gì hắn đã nghĩ, nhưng đã lở phóng lao thì phải theo lao, hắn cũng đã không còn lựa chọn nào khác.
- “Được rồi, cứ đến đây đi”, Trần Ngọc siết chặt nắm đấm của mình rồi không một chút ngần ngại mà ngay lập tức phục dụng hủ mục thảo, đúng như những gì Kim Đức đã cảnh báo đau đớn lần này hắn phải gánh chịu quả nhiên không chỉ gấp đôi, nếu như lần trước nhờ thiên sinh thảo khắc chế nên tốc độ hủ thực bị kéo chậm lại rất nhiều còn bây giờ gần như ngay lập tức cảm giác đau đớn từ ngũ tạng đã khiến hắn không còn đứng vững. Cơ thể của Trần Ngọc đang lăn lộn trên mặt đất, đó là điều duy nhất hắn có thể làm lúc này, từ lúc phục dụng hủ mục thảo đến bây giờ thời gian chưa đầy một khắc nhưng đối với hắn dường như dài bằng cả cuộc đời may mắn là ý chí của hắn không tồi và cũng đã tôi luyện qua những lần trước nếu không bây giờ chắc hẵn đã gục ngã từ lâu.
Kim Đức nhìn có vẽ bình tĩnh quan sát nhưng có thể thấy thật ra trong nội tâm cũng không tránh khỏi khẩn trương, những giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt nhưng ông ta biết một điều rằng khó khăn lần này chỉ có thể một mình Trần Ngọc tự vượt qua được mà thôi. Thời gian đang trôi dần một cách vô cùng chậm đối với 2 người đang ở trong sơn động kia, một già một trẻ vẫn đang cố gắng nắm lấy từng giây, từng phút để có thể thay đổi được vận mệnh của mình.
- “Kim thúc ta đã không chịu đựng được nữa rồi, mau tới”, Trần Ngọc dùng hết sức lực còn sót lại của mình để hét lên thật to, hắn thật sự đã không cách nào tiếp tục được nữa.
Vừa nghe thấy tiếng thét của Trần Ngọc, Kim Đức ngay lập tức đã tiếp cận rồi nhét vào miệng hắn Thiên sinh và Thiêu huyết thảo nhưng lần này không phải là thực vật thông thường mà đã được điều chế thành dạng nước, chỉ như vậy cơ thể yếu ớt của Trần Ngọc lúc này mới mong có thể hấp thu được. Mặc dù đã được phục dụng Thiên sinh thảo nhưng nỗi đau vẫn còn chưa chấm dứt tuy nhiên lúc này đối với Trần Ngọc xem như đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, Kim Đức xem như cũng đã trút được gáng nặng trong lòng.
- “Mọi việc còn lại một mình tiểu tử ngươi đối mặt là đủ, thời gian cũng đã không còn sớm ta trở về trước đây”, Kim Đức lại một lần nữa nhanh chóng rời khỏi, để mặc Trần Ngọc một mình đối diện với thực tại, lần thứ nhất như vậy thật sự cũng khiến hắn có chút hụt hẫng nhưng bây giờ hắn đã dần quen thuộc với việc phải đối diện một mình rồi. Thế giới này là như vậy, nhiều việc dù người khác có muốn giúp đỡ cũng chẳng cách nào can thiệp, chỉ có duy nhất bản thân mình mới có thể giải quyết. Ngày trước Trần Ngọc vốn rất được mẹ thương yêu, chăm sóc thế nhưng khi đối mặt với hiện tại cuộc sống khốc liệt hắn cũng chỉ biết một mình đối mặt mà thôi.
Lúc này bất chợt Trần ngọc lại nhớ về ngôi nhà của hắn ở Địa cầu, nhớ về người mẹ hiền lành vẫn ngày ngày chờ hắn về dùng cơm và nhớ về bóng dáng của cô gái đã khiến hắn mãi lưu luyến không thôi, những ngày qua vì bận rộn trong việc luyện tập nên hắn mới phần nào quên đi nhưng khi phải một mình đối mặt với thực tại nổi nhớ ấy lại quay về.
Trần ngọc đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết, trong giấc mơ hắn thấy
mình đã trở nên vô cùng cường đại, một tay phất lên đã làm thiên địa biến sắc, không gian này đã không còn hạn chế hắn được nữa, hắn có thể qua lại giữa những không gian khác nhau và có thể trở về nhà bất cứ khi nào hắn muốn, với sức mạnh của mình Hồng thêu cũng đã hoàn toàn chấp nhận hắn.
Nếu giấc mơ này có thể kéo dài mãi thì sẽ hạnh phúc biết bao nhưng dù giấc mơ có đẹp đẽ đến đâu cũng phải thức giấc vì đó cũng chỉ là hư ảo mà thôi, cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục nếu muốn thực hiện được giấc mơ của mình hắn càng phải nổ lực nhiều hơn nữa. Khẻ hé mở đôi mắt ánh sáng cũng đã chiếu vào đến tận hang động rồi chứng tỏ trời cũng đã trưa, Trần ngọc siết chặt nắm tay rồi gắng gượng đứng dậy trong lòng hắn không ngừng kêu gào: hãy đợi ta, nhất định ta sẽ trở về.
Sau lần tẩy tạng đầy gian khổ, cơ thể của hắn đã gần như đã đạt đến luyện thể đỉnh phong lúc này hắn có thể dựa theo lộ trình luyện công mà tiến hành câu thông với Tiên thiên chân khí nhưng lúc này thật sự vẫn chưa vội vì cơ thể của hắn vẫn còn chưa ổn định nếu nôn nóng tu luyện hiệu quả đạt được cũng không cao tốt nhất là trở về nhà điều dưỡng một ngày rồi mới bắt đầu.
Kim hoa từ sau khi biết được Trần ngọc bí mật tu luyện với Đường chủ Quang Minh hội thì cũng không thắc mắc về tung tích thất thường của hắn nữa nhưng cả đêm qua vẫn không về cũng khiến nàng ta cảm thấy lo lắng. Nàng ấy cứ ra ra, vào vào ánh mắt cứ nhìn về phía xa như đang trông ngóng một điều gì đó.
- Này, ta nói con sao cứ mãi nhìn đi đâu vậy hả, hắn ta đã lớn rồi không có đi lạc đâu mà lo, Kim đức vừa nói vừa bỉu môi, sao ta không thấy con lo lắng cho ta như đối với tiểu tử đó chứ.
- Cha à, trước đây có khi nào cha rời khỏi nhà quá một canh giờ đâu nhưng Trần đại ca cả ngày rồi vẫn không thấy trở về không biết là có gặp bất trắc gì hay không nữa.
- Tiểu tử này chắc là lười biếng nên tìm nơi nào đó đánh một giấc thì có, khi đói bụng nhất định sẽ tự mò về mà thôi, Kim đức tỏ ra không một chút bận tâm.
- Thật may quá, cuối cùng cũng về tới nơi, có gì để ăn không vậy, thật là đói chết ta rồi.
Không biết là vô tình hay cố ý mà Trần ngọc thật sự đã xuất hiện hơn nữa miệng còn không ngừng kêu đói, chẳng lẽ nào đúng như những gì Kim Đức đã nói, Trần Ngọc đúng là lười biếng tìm nơi nào đó để ngủ, khi đói mới chịu trở về, trong lòng của Kim hoa đột nhiên dấy lên suy nghĩ không tốt về Trần ngọc nhưng rất nhanh nàng ấy đã đề tỉnh trở lại, dù tiếp xúc chưa lâu nhưng với tính cách của Trần ngọc Kim hoa tuyệt đối tin tưởng hắn sẽ không làm việc thiếu trách nhiệm như vậy.
Kim hoa đang định tiến đến đón Trần ngọc thì bất ngờ một mùi hôi thối từ trong người của hắn xộc ra làm cho nàng ấy từ bỏ ý định của mình
- Này muội thấy Trần đại ca tốt nhất là nên đi tắm rửa thay y phục trước rồi hãy dùng cơm, phụ nữ vốn rất mẫn cảm với sự dơ bẩn, Kim hoa cũng không ngoại lệ.
Những lần trước Trần ngọc luôn tìm một nơi nào đó để tắm rửa rồi mới trở về nhưng lần này do ngủ quên nên hắn không còn đủ thời gian để bận tâm đến y phục của mình. Bây giờ hắn mới nhận ra y phục của mình vô cùng nhớp nhúa và bốc mùi kinh khủng, nếu mẹ hắn có ở đây nhất định sẽ mắng hắn một trận ra trò. Trần ngọc khẻ gãi đầu: “Thật xin lỗi, ta sẽ đi tắm ngay đây”.
Sau khi tắm rửa và đánh chén no nê Trần ngọc cũng không gấp gáp tiếp tục tu luyện mà cố gắng điều tiết trạng thái cơ thể đến trạng thái tốt nhất và còn biện pháp hồi phục nào tốt hơn là ngủ một giấc dài, Kim hoa mặc dù rất tin tưởng Trần ngọc nhưng lúc này cũng không tránh khỏi có chút nghi hoặc, không biết có phải thật sự là Trần đại ca đang tập luyện hay không nữa.
Trần ngọc vốn đang say trong giấc ngủ thì đột nhiên hắn cảm thấy đang bị ai đó lay động, Trần ngọc đang định lên tiếng thì đã bị một bàn tay to lớn bịt chặt miệng thì ra người lay động hắn chẳng phải ai xa lạ chính là Kim đức.
- Kim thúc, tại sao lại gọi vãn bối thức giấc, không phải nói hôm nay sẽ không luyện tập hay sao, Trần ngọc thì thào.
Kim đức không trả lời mà chỉ ra dấu hiệu cho hắn, Trần ngọc nhanh chóng theo Kim đức đi ra ngoài.
- Không biết tiểu tử ngươi tích được phúc đức gì mà không ngờ lại là Thiên linh thể, lần này nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì đả bại Lý thừa phong cũng không quá khó khăn.
Trần ngọc vừa mới tỉnh ngủ vốn còn chưa nhận thức rõ ràng nghe Kim đức nói như vậy hắn cũng chả hiểu được điều gì: “Thiên linh thể là cái gì, nó có liên quan gì đến vãn bối đây”.