Sau khi đã giải quyết được xong vấn đề về thực phẩm Trần Ngọc liền cẩn thận dập tắt bếp lửa rồi đi vào giấc ngủ, vì quá mệt mỏi nên hắn ta đã ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, sở dĩ hắn ta biết như vậy là vì có những tia nắng chiếu xuyên qua các khe hở của sơn động.
“Một tuần lễ rồi mình mới có được một giấc ngủ ngon như vậy, hi vọng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp”, Trần Ngọc vươn vai sau một giấc ngủ dài, một giấc ngủ ngon đúng là luôn rất cần thiết, bây giờ tinh thần hắn đã thấy sảng khoái hơn hôm qua rất nhiều.
“Không biết Lâm thúc khi nào mới đến?”, cả một đêm bị nhốt trong sơn động hắn cũng có chút nôn nóng muốn ra ngoài nhưng nhiệm vụ của hắn là phải ở trong sơn động này, nếu hắn cố ý ra ngoài Lâm thúc tuyệt đối sẽ nghi ngờ.
Trong thời gian chờ đợi hắn ta lại mang dị quả ấy ra nhìn ngắm, không biết là tại sao nhưng mỗi lần nhìn ngắm nó hắn lại càng thấy yêu thích không nở rời, chỉ muốn độc chiếm cho riêng mình. “Ta lại suy nghĩ vu vơ nữa rồi, không biết từ lúc nào ta lại để sự ích kỷ xâm chiếm”, Trần Ngọc nhanh chóng cất nó vào trong người và cố xóa hết các ý nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu.
Ngay lúc này Trần Ngọc nghe thấy âm thanh của tiếng động bên ngoài, hình như có ai đó đang tụ tập gần cửa vào của sơn động, thông qua những khe hở trong sơn động hắn thấy được có tầm bốn hoặc năm người đang tiến thẳng đến đây. Người dẫn đầu nhóm người này chẳng phải ai khác chính là Lâm thúc, nhưng theo quan sát của Trần Ngọc lại không hề có bóng dáng của Đại lực và Kim Hoa làm cho hắn cũng cảm thấy có chút lo lắng.
- “Chính là sơn động này, mọi người mau mở một lối ra đi, bên trong còn một người canh giữ nữa”, Lâm thúc ra hiệu cho mọi người dừng lại phía trước sơn động và bắt đầu di chuyển những tảng đá ở phía ngoài cửa. Với sự hợp lực của những người này, cửa sơn động đã nhanh chóng được mở ra, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào làm cho Trần Ngọc cảm thấy chói mắt.
- “Lâm thúc phải không, có Đại lực và Kim Hoa ở đó không?”, Trần Ngọc vừa dùng tay che mắt vừa hỏi lớn.
- “Chuyện lần này khá bí mật nên ta đã bảo hai đứa nhóc kia xuống tiểu trấn do thám tình hình trước còn chuyện ở đây ngươi cứ giao cho ta được rồi, cứ việc trở về mà đợi tin tức”, Lâm thúc xem ra cũng không chú ý đến thái độ của Trần Ngọc có đồng ý hay không, ông ta đã cùng với những người khác mang thi thể của Hoàng kim dã trư lên một chiếc xe ngựa gần đó rồi dùng một tấm bạt lớn phủ lên phía trên.
Trần Ngọc lúc này đã quen dần với ánh sáng, hắn ta nhìn quanh một lượt và phát hiện chính xác ở đây lúc này có đến sáu người, ngoại trừ Lâm thúc ra những người khác hắn đều không biết mặt, tất cả bọn họ đều có một điểm chung đó là trên người bọn họ toát ra một chút gì đó cảm giác hung bạo điều mà những thợ săn lâu năm đều có xem ra đây chính là những người bạn được Lâm thúc tin tưởng nhờ cậy, chuyến giao dịch này chắc chắn chừa đựng rất nhiều nguy hiểm.
- “Lâm thúc hay là cho ta đi cùng vào tiểu trấn có được hay không?”, mặc dù có hơi e sợ nhưng Trần Ngọc không hề có ý định bỏ cuộc, hắn nhất quyết phải vào được tiểu trấn bằng mọi giá.
- “Việc lần này rất nguy hiểm, ngươi tốt nhất là không nên tham gia nếu không sẽ chỉ gây cản trở mà thôi”
- “Ta chỉ cần vào được tiểu trấn thôi, mọi chuyện sau này tuyệt sẽ không liên quan đến Lâm thúc”, Trần Ngọc tỏ ra khá kiên định.
- “Cứ cho hắn ta đi cùng chúng ta, dù sao từ đây đến đó chắc cũng sẽ không gặp bất kỳ bất trắc gì”, một tráng hán to lớn ngồi phía trước lên tiếng.
- “Thôi được rồi, nhưng khi vào đến tiểu trấn ngươi phải lập tức rời khỏi”, Lâm thúc xem ra cũng rất ái ngại đối với tráng hán này nên mặc dù không thuận ý ông ta vẫn quyết định cho Trần Ngọc đi cùng.
- “Một lời đã định”, mục đích đã đạt được Trần Ngọc cũng không muốn cưỡng cầu, hắn âm thầm hành lễ với vị tráng hán đã đỡ lời giúp cho mình, rồi nhanh chóng leo lên chiếc xe ngựa. Hắn vốn muốn mang dị quả ấy ra cho mọi người xem nhưng xem ra lúc này thật sự không tiện nên tạm thời hắn sẽ cất giữ thứ ấy cho riêng mình.
Đoạn đường rừng này hết sức hiểm trở nên việc đánh xe cũng không hề đơn giản vậy mà vị tráng hán kia lại như không hề có chút bận tâm, chiếc xe phóng nhanh thẳng tắp đến thành trấn mà không gặp trắc trở gì xem ra hắn đã rất quen thuộc với việc di chuyển bằng xe ngựa này.
Trên suốt đoạn đường cả nhóm người đều trầm mặc không lên tiếng, bầu không khí dần trở nên khá ngột ngạt vốn Trần Ngọc cũng muốn hỏi han mọi người vài câu nhưng cũng đành im lặng.
- “Vượt qua ngọn đồi này và một phong lâm nữa là sẽ đến tiểu trấn, ngươi cũng nên chuẩn bị rời khỏi đi”, vị tráng hán quay sang nhắc nhở Trần Ngọc.
- “Thật là đã làm phiền vị thúc thúc này rồi”, Trần Ngọc có chút hảo cảm với vị tráng hán này ít ra ông ấy cũng đã giúp hắn đến được nơi cần đến, nhưng điều nan giải là hắn cũng không biết phải tìm vị Cẩu thúc mà Kim Hoa đề cập đến ở đâu, hi vọng là tiểu trấn này
không quá lớn như vậy chắc chắn tìm vị Cẩu thúc kia sẽ cũng không quá khó khăn.
Xe ngựa đã vượt qua được ngọn đồi, chỉ còn phong lâm nữa là sẽ đến tiểu trấn, từ trên xe Trần Ngọc đã nhìn thấy tường thành phía trước. Tường thành này cũng không cao lắm chỉ cao khoảng 5 trượng, cổng thành cao hơn 3 trượng ở trên cổng thành có một cái biển lớn đề 3 chữ:Thanh Lâm Trấn. Bên ngoài trấn, nằm sát hai bên cổng có hai trại lính canh gác nhỏ để binh lính giữ thành có thể vào đó canh giữ và tránh mưa gió.
Theo quan sát của Trần Ngọc tiểu trấn này cũng không to lớn lắm, cũng chỉ bằng một thị trấn nhỏ ở địa cầu mà thôi tuy nhiên để tìm được một người trong này quả thực cũng có chút khó khăn.
- “Lâm thúc, không phải thúc nói Đại lực và Kim Hoa cũng đã đến đây rồi sao, vậy ta sẽ phải tìm họ ở đâu đây?”
Lâm thúc dường như vẫn còn khá bực dọc khi cho Trần Ngọc quá giang đến đây, trên suốt đoạn đường vẫn cứ trầm mặc không nói. “Bọn chúng chắc đang ở phía trước cổng thành, ngươi cứ đi thẳng đến đó là được, còn bây giờ thì mau xuống xe đi”, Lâm thúc đã không còn đủ kiên nhẫn với hắn nữa.
- “Đa tạ các vị thúc thúc”, Trần Ngọc vốn cũng không muốn liên hệ quá sâu vào rắc rối này nên hắn nhanh chóng rời khỏi rồi nhắm thẳng hướng cổng thành mà đi, đoạn đường này cũng không quá xa chỉ một chốc là sẽ đến.
Xe ngựa của Lâm thúc cũng đã giảm tốc độ khi tiến gần vào cổng thành, từ trong cổng thành Đại lực và Kim Hoa đang đứng đón, nhìn khuôn mặt có phần nôn nóng của họ xem ra đã đợi được một lúc lâu.
- “Lâm thúc sao lại trễ như vậy, làm ta đợi thật là khổ cực”, Đại lực vừa gặp đã kể khổ.
- “Ta cũng không có ở không, mọi chuyện thế nào, có ổn không”.
- “Ta và Kim Hoa đã hỏi những người xung quanh rồi, đúng như tin tức thúc nhận được hôm nay Kim Xà bang có một mối làm ăn lớn, Bang chủ của họ đã mang theo một nữa nhân lực tinh nhuệ bây giờ lực lượng trấn giữ trong trấn chỉ còn chưa đến một nữa, là thời cơ thích hợp để chúng ta tiến hành giao dịch”
- “Tốt, tốt”, Lâm thúc tỏ ra rất hài lòng với tin tức mình vừa nhận được, việc mua bán ở trong trấn này vốn đều thuộc quản lý của Kim Xà bang, thông thường nếu ngươi có vật gì quý giá muốn giao dịch phải được sự cho phép của bọn chúng nhưng phải chi cho bọn chúng 4 thành lợi ích nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất vì nếu như món hàng của ngươi vừa mắt bang chủ của Kim Xà bang ngươi sẽ phải để lại vật ấy cho hắn mà chỉ được chi trả có 2 phần nên khi có một món hàng lớn chẳng ai nguyện ý giao dịch với bọn chúng. Nhưng nếu như không nể mặt Kim Xà bang việc làm ăn sau này của ngươi tại trấn này hay thậm chí là mạng sống cũng không giữ được nên không ai dám phản kháng. tuy nhiên họ cũng không tuân theo hoàn toàn, những người không thống nhất với việc phải hai tay dâng hết lợi ích cho Kim Xà bang liên hệ với một tổ chức khác là Liên Thành thương hội mở ra một đấu giá hội kín, những người tham gia giao dịch sẽ được giữ bí mật và chi phí giao dịch chỉ có một thành lợi ích.
Vốn Kim Xà bang cũng không hài lòng với việc này nhưng họ cũng không dám đối chọi với Liên Thành thương hội, một tổ chức còn to lớn gấp mấy lần mình. Điều duy nhất họ có thể làm là ra tay với những ai có vật phẩm muốn giao dịch trước khi họ đến được đấu giá hội, điều này làm cho Lâm thúc cảm thấy rất lo lắng vì nếu chẳng mai bị bọn chúng phát hiện một mình hắn cũng không cách nào đối chọi lại, chính vì vậy mà lần giao dịch này hắn đã nhờ cậy đến những người trong Mạo Hiểm hội, một hội do những thợ săn lâu năm tự lập nên để giúp đỡ lẫn nhau khi gặp tình huống khó khăn.
- “Thôi được rồi, hai ngươi cứ việc ở lại đây khi nào xong việc ta sẽ quay trở lại đây tìm các ngươi”, sau khi xác nhận được thông tin Lâm thúc cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. sáu người được hắn nhờ vả lần này đều là thành viên chủ chốt và kỳ cựu trong Mạo Hiểm hội tuy không thể so sánh với những người từng qua tu luyện nhưng đễ đối phó với bọn tay sai thì vẫn còn thừa sức. Người khiến Lâm thúc e ngại là bang chủ Kim Xà bang Lý vân vụ và bốn người tuy tùng luôn theo bên hắn như bóng với hình. Nghe nói thực lực của Lý vân vụ ngang ngữa với một trưởng lão ngoại môn của một môn phái, tuyệt đối không thể dùng số lượng mà áp đảo được.
Lâm thúc ra hiệu cho mọi người trên xe khẩn trương nhanh chóng lên đường: “Mọi người tăng cường cảnh giác nhất định phải vận chuyển được nó đến được Liên Thành thương hội an toàn”