Ta là thái tử phi tương lai nhưng vì một chén rượu mà vô tình ngủ chung giường với Tam hoàng tử.
Chỉ qua một đêm, danh tiếng của ta đã bị hủy hoại, ta phải lập tức gả cho hắn để dập tắt tin đồn.
Hắn đối xử với ta rất tốt, chẳng những khiến những lời đồn hoàn toàn biến mất mà còn nuông chiều ta đến tận xương tủy.
Hắn nói: “Tỷ tỷ, vận mệnh khiến chúng ta liên lụy lẫn nhau,vậy để ta bảo vệ tỷ cả đời.”
Cho đến khi ta phát hiện ra chính hắn là người hạ dược vào ly rượu đó.
1
Khi ta tỉnh lại sau cơn say, chỉ cảm thấy cơ thể không ngừng đau nhức, xương cốt như muốn rã rời, đang định đứng dậy thì đột nhiên, tay lại chạm vào một thân thể khác.
Rất ấm áp, còn nóng ran lên.
Ta giật mình sửng sốt, cả người cứng đờ.
Tại sao lại có người khác trên giường?
Không hiểu vì sao mí mắt bên phải bắt đầu giật, có một cảm giác bất an mơ hồ.
Cả người ta run rẩy, ngước mắt nhìn sang bên cạnh, mới nhìn sang đã khiến ta muốn ngất đi.
Tâm trí ta gần như đã hoàn toàn tỉnh táo.
Người trước mặt ta không ai khác chính là tam đệ của phu quân tương lai của ta, Tống Y Xuyên.
Lúc này, hắn cũng vừa mới mở mắt ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn ta, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Lập tức giật mình ngồi dậy.
Vội vàng nhảy xuống giường rồi quay lưng về phía ta.
Giọng nói của hắn cũng không ngừng run rẩy: “Hoàng…Hoàng tẩu…Tẩu…Sao tẩu lại ở đây? Chúng ta đã…Chẳng lẽ do tối qua uống rượu?”
Ta hoàn toàn không nghe rõ hắn đang nói gì, trong tai chỉ toàn tiếng ù ù.
Trước mắt ta như tối sầm lại, cả người lung lay sắp ngã, giống như chỉ giây tiếp theo ta ngay lập tức sẽ ngã xuống. Cho dù Thẩm Ngọc Uyển ta có dịu dàng ung dung, có trầm ổn bình tĩnh đến đâu thì lúc này cũng không thể thờ ơ.
Những giọt nước mắt bất lực dâng lên, cuối cùng cũng không thể ngăn được mà trào ra.
Ai có thể ngờ được, đường đường là thái tử phi tương lai, vậy mà khi uống rượu lại gian díu với đệ đệ của phu quân. Đây là loại chuyện vô liêm sỉ, không có đạo đức đến mức nào?
Thật không thể chấp nhận.
Từ nhỏ đến lớn, ta là đích nữ của Thái phó, luôn tuân thủ theo những chuẩn mực của nữ đức, nghiêm khắc kỷ luật bản thân, tu dưỡng cẩn thận, chưa bao giờ để phạm phải sai lầm.
Là người đứng đầu trong đám quý nữ thế gia nổi tiếng nhất kinh thành.
Động tác cử chỉ đều thể hiện sự dịu dàng, tao nhã chỉ quý tộc mới có được, cũng như sự kiêu ngạo hơn người đã thấm đẫm trong xương cốt.
Cả tài năng và phẩm hạnh của ta cũng không ai sánh bằng nên Hoàng Thượng mới chọn ta làm Thái tử phi.
Đây vốn là vinh dự cao quý của phủ Thái phó nhưng giờ đây, tất cả đều đã bị ta hủy hoại.
Danh dự của ta không còn nữa, thậm chí cả phủ Thái phó cũng bị ta liên lụy.
Lúc này, ta run lên vì sợ hãi.
Ngược lại, sau khi Tống Y Xuyên mặc xong y phục, hắn vốn là người luôn bình tĩnh, trầm ổn nên giờ phút này vẫn có thể nhanh chóng ổn định tâm trạng.
Hắn quay lưng lại với ta, đầu hơi cúi xuống, nói những lời hứa hẹn chém đinh chặt sắt với ta, cố gắng an ủi ta.
“Hoàng tẩu yên tâm, ta nhất định sẽ không để tẩu gặp rắc rối, ta sẽ nói với phụ hoàng, toàn bộ chuyện này đều là lỗi của ta, là do uống rượu phạm sai, cho nên mới…”
“Quả thực người đáng chết là ta, tẩu vô tội, cho dù ta liều mạng cũng sẽ bảo vệ tẩu thật tốt, ta phải chết cũng không sao, hoàng tẩu, tẩu… nên sống.”
Lời nói của hắn rất kiên định, dường như đã
chuẩn bị sẵn sàng từ sớm để đón nhận bất cứ điều gì.
Nhưng như thế thì sao chứ? Nó vẫn không thể thay đổi sự thật.
Trong lòng ta tràn ngập bi thương, vội mỉm cười.
“Điện hạ nói gì vậy, bây giờ đã không thể cứu vãn mọi chuyện nữa rồi. Chúng ta đã bị ràng buộc với nhau, đều có lỗi, làm sao ta có thể để điện hạ gánh vác trách nhiệm một mình?”
Vậy là ly rượu đó—
Có vấn đề.
Ai đã bỏ xuân dược vào ly rượu của ta?
Sau khi ta say, ai đã đưa ta đến thiên điện này?
Đúng lúc này, đột nhiên cửa phòng bị người ta đẩy ra, một cung nữ hét lên rồi vội vàng chạy ra ngoài, hoàng thượng, thái tử và những người khác cũng vội vã chạy tới.
Ta và Tống Y Xuyên đã quỳ trên mặt đất từ lâu, chỉ chờ cái chết ập tới.
Quả nhiên, sắc mặt của Hoàng Thượng trắng bệch,người rất tức giận.
“Thật vô lý! Đại hôn của thái tử sắp đến mà các ngươi lại làm ra loại chuyện thế này là muốn cho tất cả mọi người chê cười hoàng thất hay sao!”
Hoàng Thượng lập tức nhìn về phía Tống Y Xuyên, lời nói tràn ngập sự thất vọng, thậm chí vẫn không dám tin.
“Ngươi luôn là hoàng tử mà
trẫm yên tâm nhất, sao lại có thể hồ đồ như vậy, ngươi thực sự muốn trẫm tức chết sao! Đây chính là đại tẩu của ngươi, sao các ngươi có thể…”
Sau đó người thở dài một tiếng, lại nhìn về phía ta.
“Thẩm Ngọc Uyển, trẫm luôn cảm thấy Thẩm Thái phó đã nuôi dưỡng ngươi rất tốt, sao ngươi có thể phạm phải sai lầm như vậy!”
Ta nhất thời không biết phải giải thích như thế nào.
Cho dù có giải thích thì có thể nói gì đây.
Cuối cùng, ta chỉ có thể quỳ lạy, chỉ cầu được ban cho cái chết.
“Tiểu nữ biết bản thân có tội, không còn mặt mũi gặp bệ hạ, mong bệ hạ xử phạt. Việc này là do tiểu nữ gây ra, không liên quan đến phủ Thái phó, mong bệ hạ có thể tha cho phủ Thái phó.”
Tống Y Xuyên nóng nảy, lập tức cướp lời, vội vàng dập đầu ba cái.
“Phụ hoàng, chuyện này là do nhi thần làm sai trước, nếu không phải là nhi thần đắm mình trong men say thì sao có thể phạm phải hết sai lầm này đến sai lầm khác. Hoàng tẩu tu dưỡng thân thể, sự trong sạch và danh dự của nàng quan trọng hơn bất cứ ai. Bây giờ xảy ra sự việc như vậy, chắc chắn nàng cũng rất khó chịu.”
“Phụ hoàng muốn phạt thì hãy phạt nhi thần, nhi thần phải chịu trách nhiệm về lời nói và hành động của mình. Nếu có thể đổi lại danh dự cho hoàng tẩu, cho dù dùng cái mạng này để đổi, nhi thần cũng không tiếc.”
“Nhi thần không sợ chết, chỉ sợ hoàng tẩu bị người ta hiểu lầm chỉ trích, thực ra nàng không làm sai điều gì cả, chỉ sai ở chỗ gặp phải nhi thần, nàng là nữ nhân sao có thể phản kháng. Từ đầu đến cuối, nàng đều vô tội,nàng là người phải chịu uất ức nhiều nhất cho nên nhi thần cầu xin phụ hoàng trả lại sự công bằng và danh dự cho hoàng tẩu.”
Lời nói của hắn vừa kiên định vừa chân thành, ánh mắt rất quả quyết, rõ ràng là muốn thay ta gánh vác tất cả.
Ta vô thức nghiêng đầu nhìn hắn.
Trong mắt hắn không hề có sự sợ hãi, chỉ có dáng vẻ thong dong chịu chết.
Thái tử rất tức giận:
“Cả hai người các ngươi đều có tội đáng chết! Các người coi *cô không tồn tại sao? Phụ hoàng, nhi thần không thể nhịn được khẩu khí(**) này!”
(*) cách tự xưng của thái tử
(**) Khí phách trong lời nói.
Lúc trước, hắn ta có tâm tư với ta, vốn tưởng đã nắm chắc phần thắng trong tay, ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như này.
Đương nhiên hắn ta vô cùng tức giận, hận không thể lột da rút gân bọn ta.
Lão thái giám bên người Tống Y Xuyên, Vương Hỉ cũng lập tức quỳ xuống.
“Bệ hạ biết rõ Tam hoàng tử là người thận trọng, từ trước đến nay chưa từng phạm sai lầm, nếu hôm qua nô tài bớt đi mấy chén rượu, hoàng tử cũng không đến mức say rượu…”
“Tất cả đều là lỗi của nô tài, mong bệ hạ sẽ vì Doanh Phi nương nương mà tha cho hoàng tử! Dù sao mấy năm nay hoàng tử đã một mình vất vả cố gắng, nô tài đã nhìn thấy rất rõ.”
Nước mắt trên khuôn mặt già nua của lão khiến người ta không thể không thấy thương tâm.
Doanh Phi là nương của Tống Y Xuyên, đã qua đời khi hắn mới sáu tuổi. Vương Hỉ nhắc đến Doanh Phi, cũng là hy vọng Hoàng Thượng có thể nghĩ đến tình cảm.
Ngài ấy đi đi lại lại trong điện một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng.
“Thôi, dù sao việc này cũng liên quan đến thể diện của hoàng gia, trẫm cũng không muốn truy cứu sai lầm của ai, tất cả mọi người đều nuốt hết chuyện này vào trong bụng cho trẫm!”
“Truyền thánh chỉ, Tam hoàng tử và Thẩm Ngọc Uyển tâm đầu ý hợp, nửa tháng sau tổ chức lễ thành hôn!”