Dung Châu Ngạn mang theo chút điểm tâm, yên lặng đứng bên ngoài cửa.
Đã 1 canh giờ trôi qua, thân thể muốn đông cứng run lên từng hổi.
Tầng tuyết mờ phủ lên mi mắt uể oải.
Bàn tay lạnh cóng vẫn giữ chặt khay điểm tâm trong lòng che chắn như báu vật:
"Phú Nghi! Ngươi có chỗ nào không khoẻ sao? Ta mang cho ngươi chút điểm tâm."
"Không cần! Ta không đói!"
"Bên ngoài này có vết máu.
Có phải ngươi bị thương? Nếu thấy không tiện ta sẽ cầm vào...một chút liền rời đi."
"Không cần!"
Dung Châu Ngạn lại im lặng.
Đây là lần thứ mấy trong 1 canh giờ này nàng nghe được tiếng đáp không cần từ hắn?
Nhưng ơn cứu mạng lần đó, quả thực phải trả.
Nếu không nhờ Phú Nghi, trong chính kiệu hoa kia nàng đã tuẫn thân không màng thế sự.
Nếu không phải hắn lấy đi con dao dấu trong giày, kiếp này nàng sẽ không thể nhìn thấy mặt trời tươi mới.
Nếu như không có hắn?
"Cô muốn chết sao? Chết rồi sẽ có người khác thay cô gả vào nơi này.
Cô chết rồi, bi kịch vẫn tiếp diễn.
Điều khác duy nhất là cô không phải cô đơn dưới suối vàng."
"Vậy ta nên làm thế nào? Ta không thể chống cự lại số phận, người ngoài kia quyền lực áp bức, ta chỉ có thể cam chịu."
"Quyền lực không có định nghĩa ngút trời, không có người cao nhất, chỉ có cao hơn.
Nếu cô thấy núi cao không dám trèo lên chính là nỗi của bản thân cô.
Cô lại thấy núi cao mà ngăn người tiếp theo vượt lên càng là nỗi của bản thân cô."
"Nếu ta sống có thể thay đổi?"
"Không ai cứu được cô thì bản thân phải tự cứu lấy mình."
Đúng vậy!
Nếu như bản thân Dung Châu Ngạn không lao ra ngoài khi đó, không tố cáo tên nam nhân đó thì chuyện nàng bị cưỡng ép thành thiếp sẽ mãi mãi là uất hận.
Phú Nghi cứu nàng một mạng, nàng muốn trả một ơn có gì sai?
"Phú Nghi! Ngươi đang tránh mặt ta sao?"
Bên trong không truyền lại âm thanh trả lời.
Bàn tay nàng lạnh cóng đến mức không nâng nổi khay điểm tâm.
"Lần sau ta lại mang điểm tâm tới cho ngươi! Lần này nó nguội rồi, với ngươi không còn dùng được."
Nàng tiến lại, chạm bàn tay lên cánh cửa im lặng trong vô thức.
Nước mắt nghẹn ngào không biết từ bao giờ dâng lên thành hàng nóng hổi:
"Lần sau ta sẽ mang thêm món quà cho ngươi.
Quà tặng ngươi cần phải cẩn thận chăm chút.
Nhưng nhất định khiến ngươi vừa ý."
"Đừng lao lực quá sức! Ta sẽ đau lòng."
Dung Châu Ngạn về qua sản chính, tiện đường tới gặp Chu Thương Thành.
Nhưng nàng còn chưa tới sảnh chính đã nghe thấy tiếng hét thất thanh oai oái muốn xé toạc cuống họng:
Á...Á...Á...
"Hoài quản gia! Trong phủ xảy ra chuyện gì vậy?"
Hoài quản gia mang theo áo lông cừu của Vương Gia, thái độ gấp rút nhưng khi bị nàng kéo lại hỏi thăm vẫn chu đáo đáp lễ lên tiếng:
"Tiểu Ngạn, cô đừng chạy lung tung ở đây, kẻo liên luỵ.
Hôm qua Vương gia nói muốn tìm vật đáp lễ Vương phi.
Ta cũng không biết chuyện gì thành ra sáng nay lại thấy Vương phi xử phạt đám người tìm lễ vật.
Nghe nói mỗi người phạt 30 trượng.
Không biết sau này...hầy..."
"Vậy...!Chu Thương Thành có ở trong đám người kia không?"
"Có! Tất cả hạ binh trong phủ đều bị phạt.
Nguyên nhân sâu xa ta không biết.
Bây giờ còn mang áo kẻo Vương gia lạnh!"
Cứ như vậy, cuộc nói chuyện mới bắt đầu chưa bao lâu đã kết thúc.
Dung Châu Ngạn quay lưng đành tự mình tới Cảnh Viện chiết đào.
Bây giờ mới là tháng 1, đang độ xuân rộn, nếu không nhân cơ hội này chiết thật nhiều đào cho Vương phi thưởng thức thì phải qua đủ mùa đến năm sau mới thấy được cảnh đẹp.
Hơn nữa, nàng cũng vừa học được chút kinh nghiệm làm bánh.
Nguyên liệu chính lần này là cánh đào tươi.
Thân đào già, nhiều phần sần sùi, cũng vừa hay những mắt chiết từ đó tủa ra không biết bao cành đào con càng khiến cho thân đào già ngợp trời hương sắc.
Mùi hương đợm trên thân, dư vị đậm trên mái tóc, cánh đào bay trong gió tuy phiêu bạt nhưng dừng lại đúng khoảnh khắc từ giã cõi đời ngắn ngủi.
"Thơm thật! Quả nhiên mỗi lần Vương phi tới đây đều vương lại mùi này."
Nhưng Dung Châu Ngạn chỉ chiết được vài cành phía thấp đã không thể với tiếp:
"Chỉ đành trèo lên cao?"
Nàng sắn lên áo, kê một chiếc ghế lớn, cẩn thận từng bậc bước lên cao.
Đứng giữa cả tán đào rộng,