Qua thêm vài ngày dưỡng thương, Dung Nhi Vân mới được phép xuất phủ.
Nơi nàng tới đầu tiên là hội thương nhân vừa được thành lập cái tên: Chí Tranh.
Chí trong ý chí, tranh trong tranh bá giành lại.
Mục đích duy nhất của nơi này chỉ có một: đánh đuổi Thương Hội Mạnh Tô.
Dung Nhi Vân cho người mua lại một căn nhà cũ, sửa sang một hồi liền biến nơi đầy thành một nơi khang trang.
Là nơi tập trung rất nhiều những thương nhân riêng lẻ muốn hợp tác với nhau buôn bán.
Lấy Chí Tranh nơi này làm nơi hoạt động chính cũng là nơi phân chia lợi nhuận.
Chủ của hiệu buôn vải tên là Bình Ngu.
Hắn là người năng nổ nhất trong đám người gia nhập Chí Tranh.
Không những ngày ngày kêu gọi mọi người tiến lại nơi này bàn việc, mà còn tự thân mang giấy tờ toàn bộ cho Chí Tranh không giấu giếm nửa bạc.
Hôm nay hắn cũng là ngườ duy nhất xuất hiện từ sớm ở nơi này.
Vừa thấy Dung Nhi Vân liền chạy lại đon đả:
“Lão bản! Không phải chuyện nơi này đã giải quyết xong sao? Sao người không ở phủ nhiều hơn?”
Dung Nhi Vân không biết hắn đang thực quan tâm nàng hay ý định tò mò suy nghĩ Đoạn Vương Phủ vô công rồi nghề thực chất rảnh rỗi không có việc:
“Giống như Chủ tiệm thôi! Ta là người bỏ vốn nhiều nhất, đến đích thân đốc thúc cũng có sao?”
Nàng đã bỏ ra tại nơi này tới 6 vạn lượng vàng.
Đến giờ, trên người không nổi xu dính túi, đến ăn xin cũng không bằng.
Đương nhiên phải thực quan tâm tới nơi này mới đúng.
Đợi thêm một chén trà, đám người cuối cùng cũng đến đủ.
Dung Nhi Vân hắng giọng kéo bọn họ đến một gian phòng nhỏ:
“Mọi người vào trong này, chúng ta cần bàn lại chuyện kinh doanh một lần.”
Việc Thương Hội Chí Tranh kinh doanh, nói là chia nhỏ bán lớn cũng không sai.
Nhưng vấn đề thị trường không ngừng thay đổi, bên Mạnh Tô cũng đã hiểu được cách thức kinh doanh này của nàng, nếu nàng còn không chịu thay đổi thì chút hình thức kinh doanh chưa nổi một tuần này sẽ sớm bị phá tan.
Thương Hội có 5 nghề chính: vải, trà, gia cầm, rau và cuối cùng cũng quan trọng nhất đó là đường cùng muối.
Mỗi nghề có một đến một vài chủ tiệm theo cùng, nội bộ có cạnh tranh qua lại nhưng không thể hiện bên ngoài.
Bọn họ coi là quen biết nhau đơn giản, nói chuyện phiếm cũng khá hợp.
Đến khi ngồi bàn chuyện cũng không khác biệt quá nhiều.
“Đây là Ngô Như Hà! Vị tiểu cô nương này từ nay sẽ là chủ quản của mấy người.
Giấy tờ sổ sách đều toàn quyền cho vị tiểu cô nương này đứng ra tiếp nhận cùng xử lý.”
Lời của Dung Nhi Vân vừa dứt, đám người xung quanh còn chưa kịp nói một câu, Ngô Như Hà đã vội vã:
“Đây…chuyện này…làm sao ta có thể làm được? Ta còn chưa quản lý công việc bao giờ, lại không biết nơi này làm gì…”
Vừa nói nàng ta vừa nhìn sang Dung Nhi Vân:
“Ta làm người của cô? Không phải hầu hạ, bưng nước, tắm rửa, thay y phục sao?”
“Ta thiếu người làm những chuyện này sao? Hơn nữa, không chỉ có cô làm Chủ quản nơi này, Dung Châu Ngạn cũng giống việc với cô.
Sổ sách cô ở Ngô phủ chắc chắn từng tiếp xúc qua, học được không ít, sau này ta sẽ bồi trợ thêm.”
“Nhưng…”
“Ta không tin cô có thể làm tốt ngay từ đầu.
Ta chỉ tin khả năng bám trụ của cô thôi.
Người có thể vì một thứ mà ngay cả liên sỉ nửa đời cũng không cần càng thích hợp với người ta cần.”
Ngô Như Hà thích Lã Sử Hoành.
Chuyện này cả thành Vạn Uy đều biết.
Ngô Như Hà vì đeo đuổi Lã Sử Hoành không màng bỏ qua những lời cay nghiệt khắp nơi, tìm đến tận phủ hắn cầu thân.
Ngô Như Hà vì mến mộ Lã Sử Hoành mà không ngần ngại ra tay với biết bao thiếu nữ vô tội.
Chuyện này ai cũng hay.
Nhưng nàng ta hy sinh nhiều như vậy, độc đoán nhiều như vậy lại chưa từng nhận lại nửa ánh mắt từ nơi hắn.
Kiếp trước, cũng vì Lã Sử Hoành cầu thân Dung Nhi Vân mà nàng suýt chút ngã ngựa mất mạng, suýt chút bị người ta c**ng hi3p, lại đi dạo một vòng quanh điện Diêm Vương vì Ngô Như Hà hạ độc.
Nhưng rất may, kiếp này nàng là Kim Thiết Vương phi, Ngô Như Hà có hận cũng chỉ đến mức độc miệng càn rở bị nàng chỉnh cho vài lần.
Chưa đến mức hết thuốc chữa.
Ngô Như Hà nhìn sang Dung Nhi Vân, tầng hơi mờ trên ánh mắt long lanh ngập tràn vui buồn lẫn lộn:
“Ta chỉ từng xem trộm vài lần trong Phủ.
Không biết nhiều!”
“Vậy ngươi có muốn học không? Ta dạy ngươi!”
Ngô Như Hà bấu lấy bàn tay vào nhau, bất giác không cảm nhận được cơn đau.
Nàng là nhị tiểu thư trong Ngô phủ, là người có thể cao uy tùy tiện, có người phụ thân làm Đại học sĩ chống lưng, không cần lo lắng được mất điều gì.
Nhưng đấy chỉ là bề nổi.
Thực chất, trong Dung phủ, nàng hay đại tỷ, tam muội đều chỉ là quân cờ trong tay Ngô phu nhân tùy ý định đoạt.
Nàng phải sống như thế nào, phải ái mộ ai, thậm chí cả cách ái mộ như thế nào cũng không được tự quyết định.
Ngô phu nhân thấy Lã Sử Hoành là vị Vương gia xuất chúng, đường Vương vị thênh thang liền bắt nàng ái mộ hắn.
Chỉ cần hắn biết đến nàng, hắn thấy được nàng thì dùng cách gì đều không quan trọng, hành hạ ai cũng không cần quan tâm.
Dung Nhi Vân cũng là một trong những người nàng đã hại.
Nhưng Dung Nhi Vân lại mang nàng đến đây, lấy oán báo ơn, cho nàng một cuộc sống không cần phải tiếp tục giả dối.
“Được! Ta học.”
Dung Nhi Vân nhìn theo đôi mắt tròn như mèo nhỏ mà cười:
“Ta đã đem ngươi về đây rồi, trước khi muốn thoát khỏi trói buộc từ ta phải làm việc cho đàng hoàng!”
Nói rồi nàn liền quay sang đám người trước mặt:
“Ta bổ nhiệm nàng ta, các vị ai có ý kiến gì không?”
Người lắc đầu, người xua tay, người liên miệng từ chối:
“Không cần! Lão bản người cứ tiếp tục, không ai ý kiến cả!”
“Lão bản! Người đùa chuyện gì vui như vậy? Bọn ta đâu dám ý kiến? Quản sự là người lão bản nhìn trúng, đương nhiên không có vấn đề.”
“Giấy tờ thôi mà! Sợ là không học ấy, chứ chịu học thì rất nhanh sẽ có thành tưu.
Ta ngày trước đầu gỗ chỉ biết làm ăn thôi, thất thoát số tiền lớn mới nghĩ đến việc sổ sách học hỏi đàng hoàng.
Bây giờ cũng coi là tự quản thì được.”
“Tiểu cô nương còn nhỏ, đương nhiên tự khắc sẽ học nhanh, chúng ta tin vào cô ấy, cũng tin mắt Lão Bản.”
Đám người này đều do Dung Nhi Vân bỏ tiền ra mua về, cho dù nàng có thực đem một người còn không biết nổi mặt chữ dõng dạc tuyên bố: đây là chưởng quản thì ai dám nói không được?
Vừa lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng bước chân nặng nề.
Dung Châu Ngạn học võ lên thính giác cũng trực tiếp nhạy bén, một thân như mây vần mềm mại không tạo ra tiếng động lập tức xuất hiện trước cửa lớn:
“Chí Tranh của chúng tôi đang họp nội bộ.
Nếu như hai vị muốn ứng vị trí thì xin mời xuống bên dưới đợi một lát.”
Một nam nhân lên tiếng bằng thứ giọng trầm nghẹn nơi cổ họng:
“Tin báo của ta nói rằng hôm nay mấy người tu họp lại, chúng ta phải rất vất vả mới tới được đây đổi lợi ích.
Chẳng lẽ cũng không thể gặp được Vương Phi?”
Đây là người nào?
Một kẻ xuất hiện trong giờ khắc này tại nơi đây hiển nhiên không tầm thường.
Mang tâm suy tính lại có thể nhanh chóng nói rõ ràng như vậy? Hiển nhiên không đơn giản.
Dung Nhi Vân gật đầu đối Châu Ngạn:
“Để bọn họ vào đi!”
Nàng muốn xem,