Sau khi xem xét bến thuyền một lượt, Dung Nhi Vân cùng Lã Diên Mục trở về khách trạm Tây Vực đã thuê từ trước.
Dung Nhi Vân vừa sửa soạn lại giường, vừa cân nhắc ánh mắt nhận được khi bước vào nơi này:
“Người bên ngoài đều đề phòng chúng ta?”
Lã Diên Mục gật đầu.
Ý tứ mách bảo hắn tự nhiên không quan tâm.
“Vậy đêm nay sẽ trải qua như thế nào?”
“Tất nhiên vui vẻ cùng nhau nghỉ ngơi.
Nhưng nếu phu nhân không hài lòng ta cũng có thể vui vẻ cùng nhau thức trọn đêm này.
Ta là kiểu người ‘ngày yếu đêm mạnh’ đấy!”
Nàng giật mình, không biết Lã Diên Mục từ khi nào đã ghé sát nàng thì thầm.
Cái gì mà cùng nhau nghỉ ngơi? Cái gì cùng nhau thức trọn đêm? Lại là ngày yếu đêm mạnh nữa? Nàng một chút cũng không quan tâm, không muốn biết.
Cơ hồ, hắn trêu nàng càng trêu càng thấy thích thú:
“Nàng gọi ta hai tiếng phu quân, đương nhiên ta sẽ làm tròn bổn phận của phu quân, không để nàng nửa điểm thua thiệt.
Vì nàng ‘ngày mạnh đêm sung’ cũng không thành vấn đề!”
Hai má Dung Nhi Vân đỏ bừng hơn gấc chín.
Làm thế nào hắn lại không biết liên sỉ như vậy? Kiếp trước đối với nàng, hắn có làm ra dáng vẻ như vậy đâu?
Là vì nàng là phu nhân của hắn? Hay vì ở trước mặt hắn bây giờ là nàng?
Trong vô thức, bàn tay chạm lên gương mặt bị che đi một nửa hoa mỹ.
Ánh mắt giao tình khiến nàng lại nhớ về kiếp trước mà rưng lên tầng mây mờ.
“Vì ta là Kim Thiết Vương phi?”
Có lẽ hắn đối với Kim Thiết Vương phi kiếp trước cũng như vậy.
Cho dù bên ngoài đồn đại quan hệ giữa hai người không tốt, chẳng bao lâu lại xảy ra hung hiểm, nhưng trước đó chắc hẳn cũng giống như bây giờ: phu thê ân ái.
Nàng không dám trách cứ, càng không có khả năng than thở nhưng nhớ lại điều này trái tim giống như bị ai đó bóp nát, vô cùng đau đớn.
Lã Diên Mục thu lại ánh mắt mộng mị, bản thân tự giễu:
“Chúng ta quay lại đại sự!”
“Vương Phi cũng đã thấy.
Hiện tại ta đang muốn tìm kiếm một thứ, tung tích cuối cùng của thứ đó chính là nơi này.
Nhưng cho dù lật tung cả thành Tề Xuân này cũng không tìm được.”
Thứ Lã Diên Mục nói đến chắc hẳn chính là số binh khí Lã Tô Mạnh âm thầm chuẩn bị.
Kiếp trước, cũng nhờ ơn Lã Tô Mạnh lần này Dung phủ nàng mới treo đầu trên giáo mũi binh quyền.
Đợi tới khi Lã Sử Hoành chân chính lên ngôi liền đem Dung tộc toàn bộ tru diệt, để lại mình nàng – Hoàng Hậu thân cô thế cô treo trên miệng bách tính hai chữ nhân từ.
Kiếp này, vốn nàng muốn âm thầm quan sát Lã Tô Mạnh thêm một chút.
Nhưng Lã Diên Mục đã để ý, chi bằng nàng và hắn cùng nhau hợp tác.
“Thứ phu quân cần tìm không phải người nên xuất hiện ở đây là Huân Minh Tàng sao? Nữ nhân nhỏ bé như ta, không am hiểu quân quyền, không hiểu rõ mưu lược, lại không biết thứ phu quân nhắc đến chính xác là gì, làm sao có thể giúp?”
Lã Diên Mục buông một bên cánh rèm, tùy ý thả lỏng trên giường với y phục không chỉnh tề:
“Vương Phi không cần tự hạ thấp bản thân.
Nàng là Vương Phi của Bổn Vương, hiển nhiên có năng lực cần thiết.
Nếu không, sao chỉ cần mấy ngày liền đem Chí Tranh gọi tên khắp Kinh Thành?”
“Chỉ là chút tài lẻ kiếm tiền tiêu vặt.
Vương Gia sẽ không phản đối chứ?”
“Đương nhiên! Nhưng còn cần xem biểu hiện của Vương Phi như thế nào!”
Ngón tay hắn thon dài, chậm chậm gõ xuống bên giường rộng chào mời:
“Vương Phi không định biểu hiện cho ta sao? Mau lên đây nào!”
Cư nhiên chuyển sang thành Tề Xuân trời sáng.
Lã Diên Mục cả người đau nhức, không một nơi thiếu uể oải.
"Phu quân sao lại như vậy? Hôm qua ngủ không ngon? Quầng thâm mắt lớn như vậy, người ngoài nhìn vào còn tưởng cả đêm qua Ngài thức đánh trận."
"Ha? Ta có thể kê cao gối ngủ ngon như Phu nhân thì sáng nay chúng ta sẽ được người khiêng về Kinh Thành lâu rồi!"
"Vậy mà ban đầu ta còn nghĩ phu quân nhìn trúng nơi này vì tin tưởng."
Ai mà ngờ hắn còn liều mạng đem cả gia quyến đặt trước tầm mắt kẻ thù.
Sơ sảy một chút, bản thân tự tìm đường chết không nói, lại kéo theo nàng cùng bồi táng.
Đúng là nam nhân lòng dạ khó lường.
"Phu nhân mau thay y phục! Chúng ta còn việc cần làm!"
"Không phải ta thay xong rồi sao?"
"Ai nói phu nhân? Nàng không định để Phu quân nhà mình ra đường trong bộ dạng này chứ?"
Dung Nhi Vân tức giận còn muốn cắn chết hắn.
Nhưng ai nghĩ vừa chạm phải dáng vẻ yêu nghiệt trên giường liền chủ động đầu hàng.
Hôm qua mệt quá, vừa lên giường liền ngủ không biết xung quanh.
Đến cả mỹ nam tử dâng lên trước mắt còn không có sức chiêm ngưỡng.
Lã Diên Mục rời giường, mang theo dư vị cỏ hương bài phảng phất bay lượn theo từng cử chỉ.
Nắng sớm chiếu lên thân thể, xuyên qua lớp bạch y mỏng lấp ló vòm ng ực rắn chắc.
Từng đường nét chạm trổ đều đặn, muốn lực có lực, muốn cơ có cơ, muốn múi liền lộ không thiếu.
Hắn nắm tay nàng, cọ cọ trên lớp bạch y:
"Phu nhân cảm thấy thế nào?"
Dung Nhi Vân đỏ bừng mặt, còn chưa kịp rút tay lại, tay kia đã bị dán chặt tới phần cơ bụng:
"Phu nhân đây là ưng ý rồi đúng không? Vậy khi nào về lại phủ, phu quân là ta đây sẽ cẩn thận hầu hạ nàng!"
Cả đoạn đường đến bến thuyền, trong đầu Dung Nhi Vân không thể nghĩ nổi một chuyện đàng hoàng.
Hình ảnh nam nhân một khấu vải, cơ bụng săn chắc, cơ ngực cuồn cuộn, nét mặt ma mị che đi vơi nửa sau chiếc mặt nạ bạc cứ thường trực.
"Phu nhân! Nàng nghĩ chuyện gì mà mặt hết đỏ lại hồng như vậy?"
Lã Diên Mục không để nàng trả lời, càng thêm thích thú:
"Có phải Phu nhân đang nghĩ chuyện ban sáng? Ta nói rồi, ta là ngày yếu, đêm mạnh, phu nhân không cần vội!"
"Ta...ta nào..."
Nhưng nàng còn chưa kịp đỏ mặt tiếp, tầm mắt liền va phải Chu Thương Thành.
Hắn cũng coi như một kỳ tài dưới trướng Lã Diên Mục.
Một thanh đao trong tay Diêm La mặt quỷ.
Sống trên chiến trường, thương bệnh vô số, nhưng dáng vẻ thiếu niên nhiệt huyết luôn chảy mạnh trong thân.
Vậy mà chỉ sau một đêm, hôm qua gặp còn bình thường, bây giờ gặp lại giống như gặp một xác chết trước điện Diêm Vương.
Cả người thương tích, băng bó phủ kín, mùi thuốc nồng nặc còn hơn gấp nhiều lần Huân Minh Tàng.
Lã Diên Mục liếc hắn một cái, lạnh nhạt:
"Nơi này không có việc của ngươi nữa! Quay về Kinh Thành!"
"Nhưng..."
"Tự cầu phúc cho bản thân đừng chết quá sớm!"
"Thuộc hạ đã hiểu!"
Theo thương thế của Chu Thương Thành, chuyện xảy ra trong đêm qua quả thực rất lớn.
Nhưng vì lý nào, nàng một chút cũng không biết? Cho dù có thực sự mệt tới trời đất trăng sao đều hoá hư không, thì vết cắt kim loại sao nàng lại nghe không được?
Bất giác Dung Nhi Vân nhìn về Lã Diên Mục trầm tư.
"Vương Phi! Nàng nhìn những thuyền buôn này, nói xem thứ ta cần liệu có thể không có tại thành Tề Xuân này?"
Bến cảng đông nghẹt thuyền, trên thuyền đều rải rác quan binh, binh lính dưới tay Lã Diên Mục.
Hiển nhiên hắn đã lục soát không thiếu một góc, đến cả con ruồi bay qua trước mặt cũng phân biệt đủ đực cái.
Vậy hiển nhiên vấn đề không nằm ở Lã Diên Mục, cũng không nằm ở bến thuyền hiện tại mà nằm trong Lã Tô Mạnh.
Kiếp trước, ngoại trừ tên đó hai mặt, mưu tính không nhỏ thì nàng gần như không biết thêm chuyện khác.
Tiếp xúc quá ít, những chuyện hắn có thể làm hiển nhiên nàng không cách nào đoán ra được.
Chỉ có thể ngầm khẳng định, đằng sau Lã Tô Mạnh có thế lực chống lưng không nhỏ.
Chính vì lẽ đó, một đứa con thứ không được