Ngày 21-2 năm Thiên Sơn thứ 3.
Dung Nhi Vân xuất hiện bên ngoài cửa lớn của Thương Hội Mạnh Tô.
Kiếp trước Dung Nhi Vân không có kí ức của nơi này.
Cả đời đều chỉ có Dung Nguyên Thuần xuất hiện.
Bây giờ nhìn lại suy nghĩ coi thường ngoại khố kiếp trước của bản thân thực sự quá ngu xuẩn.
Thương hội Mạnh Tô có nền móng từ rất lâu.
Cơ ngơi vững chãi, hào nhoáng chỉ thiếu điều phô trương tới mức dát vàng lên từng viên gạch.
Lã Tô Mạnh xuất hiện.
Vừa nhìn thấy nàng không khỏi có chút ngạc nhiên:
“Kim Thiết Vương phi? Người sao lại tới nơi này?”
Dung Nhi Vân gật đầu với hắn, trái lại cũng muốn chế giễu hắn vì sao mang thân ông chủ lớn của nơi này nhưng đâu đâu cũng tự rêu rao bản thân chỉ là một kẻ hạ nhân vì mấy đồng bạc lẻ mà bán máu.
Nhưng dù sao cũng là đóng kịch, nàng tiếp hắn một chút:
“Lã Tô Mạnh? Ngươi làm việc ở đây sao?”
Lã Tô Mạnh vòng tay áo vờ như chỉnh lại, khúm núm chạy tới bên Dung Nhi Vân:
“Tiểu nhân đâu có thể làm việc tại nơi này? Một thương hội lớn như Mạnh Tô thu nhận tiểu nhân chính là phúc phận 3 đời.
Mà tiểu nhân lại không có phần phúc đấy.
Chỉ là…tiểu nhân có một chút hàng hóa nhỏ…tới đây cậy nhờ.”
Xét dáng vẻ hiện tại của hắn, nếu không phải nàng thực sự đã biết được bộ mặt thật thì chút nữa cũng bị lừa.
Y phục rách nát muốn bán thảm.
Mặt mũi tèm nhem không biết Lã Tô Mạnh mỗi ngày bước chân ra khỏi nhà có phải cũng giống nàng tốn cả canh giờ thoa phấn? Bộ dạng muốn đói có đói, muốn khát có khát, muốn thảm còn thảm hơn cả thảm.
“Thật đáng thương hại!”
Lã Tô Mạnh bị câu nói của Dung Nhi Vân làm cho sửng sốt nhất thời chưa kịp phản ứng.
Nàng ôn nhu đặt bàn tay lên cánh tay của Phú Nga, chậm chậm càng tiến đến:
“Hôm nay vốn muốn tới đây xem chút đồ thú vị nhưng lại gặp được ngươi.
Thấy bộ dạng này, có vẻ như dạo gần đây ngươi làm ăn không được tốt…chi…bằng…”
Lã Tô Mạnh nghi hoặc:
“Chi bằng?”
Nàng mỉm cười:
“Không phải lúc trước ngươi nói muốn cùng Dung tộc bàn chuyện làm ăn hay sao? Tuy nói Dung tộc nắm trong tay đường biển lại vô cùng hào phóng trong kết bạn nhưng không phải dạng tùy tiện.
Chi bằng ngươi tự khiến bản thân có giá trị, như vậy không cần đến ta mở lời cũng có người tự tìm đến ngươi.”
Chuyện tự mình chứng minh giá trị vốn là điều hiển nhiên.
Nhưng Lã Tô Mạnh không thể dùng cái danh Thương Hội Mạnh Tô làm bước đệm.
Tự bản thân có quá nhiều đề phòng.
Dung Nhi Vân nhìn sang phía đối diện, thở dài một hơi:
“Ngươi đừng bày ra bộ mặt âu sầu ấy! Ta là nữ nhân, chân yếu tay mềm, suy tính không giỏi chỉ được cái mặt có chút uy tín, quen biết xung quanh cũng khá nhiều.”
“Bên Thương hội Chí Tranh kia, ta có quen một cô nương, vừa hay cô ta còn nợ ta một đoạn ân tình.
Nếu việc làm ăn của ngươi ở nơi này không có biến chuyển, ta có thể mở lời nhờ bên đó giúp ngươi.”
Lã Tô Mạnh nghi hoặc trong đáy mắt, nhìn nàng một hồi lâu cũng không lên tiếng.
“Nghe nói ngày trước ngươi từng cứu Nguyên Thuần khiến bản thân chịu thương tổn.
Ta ở đây, tiện tay giúp ngươi chuyện này không tổn hại nửa sợi tóc.”
Lã Tô Mạnh không hiểu nhiều về người trước mặt.
Một nữ nhân tùy hứng có thể cứu người cũng có thể giết người, nhưng chung quy một lời luôn hướng về Dung phủ.
Người như vậy có chút khiến Lã Tô Mạnh thích thú.
Hơn nữa, chuyện kinh doanh lần này không thể đặt trên Thương hội Mạnh Tô, nếu có bất kỳ sơ xuất nào mọi tính toán từ trước sẽ trở thành uổng phí.
Hắn ban đầu nhắm vào thuyền của Dung phủ, nhưng hiện trạng bây giờ tốt hơn hết vẫn là nghe theo lời Dung Nhi Vân.
Lã Tô Mạnh quỳ rạp dưới đất, hèn mọn không khác những hạ nhân thường thấy:
“Thảo dân khấu đầu cảm tạ Kim Thiết Vương phi! Mong Vương Phi chiếu cố!”
Nàng nhìn hắn, thờ ơ mang theo Phú Nga tiến thêm vài bước vào bên trong Thương Hội Mạnh Tô:
“Đứng lên đi! Chờ sau khi ta chọn được đồ tốt sẽ đem theo ngươi qua bên đó!”
Lòng vòng một hồi cuối cùng Dung Nhi Vân cũng ngắm được cái nghiên mực thanh trúc tao nhã vô cùng thích hợp cho việc luyện chữ.
Phú Nga hướng đến Chưởng quầy kêu lại:
“Vương phi nhà ta nhìn trúng nghiên mực này! Đem gói lại!”
Vốn nghĩ chuyện gì cũng đơn giản, mọi điều hanh thông nhưng Chưởng quầy còn chưa kịp chạm tay vào nghiên mực, bên tai liền xuất hiện giọng nói:
“Kim Thiết Vương phi đây sao? Thật hiếm thấy! Mau mang ra trân châu phỉ thúy, kim tàng ngọc bảo cho Kim Thiết Vương phi lựa.
Đừng để những thứ tầm thường này ảnh hưởng tới mắt nhìn của Vương Phi!”
Dung Nhi Vân quay đầu.
Người xuất hiện là Quận Chúa Tăng Tuệ - Trương Bạch Nhiên.
Xung quanh nàng ta cũng không thiếu vài tiểu thư khuê các theo hầu.
Một số người trong đó Dung Nhi Vân từng biết nhưng không nhớ, một số người hoàn toàn xa lạ.
Nhưng nói chung không phải chuyện tốt lành.
Dung Nhi Vân không đặt Trương Bạch Nhiên vào tầm mắt, tiếp tục thúc giục Chưởng quầy:
“Mau đem nó gói lại cho ta!”
Trương Bạch Nhiên thấy nàng cư nhiên không để ý tới nàng ta liền dứt khoát ném nghiêm mực được chọn xuống đất.
Chuyện trong yến tiệc lần trước, cả hồ ly tinh thành tinh Dung Nhi Vân lẫn tiểu hồ ly tinh chuẩn bị thành tinh Dung Nguyên Thuần đã khiến nàng mất hết mặt mũi, bây giờ không có Lã Diên Mục ở đây, nàng tất nhiên phải hả dạ mới được:
“Tiếc quá! Ta trượt tay mất rồi! Vương Phi chắc không trách ta đấy chứ?”
Phú Nga tái mặt muốn phân giải rõ ràng là cố tình nhưng lại bị Dung Nhi Vân chặn lại.
Dung Nhi Vân xoay người, lại chỉ vào nghiên mực tiếp theo:
“Gói cái này lại!”
Chưởng quầy còn chưa kịp đụng tay, Trương Bạch Nhiên đã nhanh hơn.
Nghiên mực nằm dưới đất, sứt một mảng lớn.
Dung Nhi Vân nhìn cái tiếp theo:
“Gói lại!”
Chưởng quầy lần này không vươn tay ra nữa, dứt khoát nhìn sang Trương Bạch Nhiên.
Kết quả vẫn không khác, nghiêm mực lần này vỡ làm đôi.
Đám khuê nữ đi theo Trương Bạch Nhiên cũng bắt đầu toát mồ hôi hột:
“Quận Chúa! Hay là chúng ta đi thôi! Đừng làm lớn chuyện này thêm nữa!”
“Quận Chúa! Vương Phi đã không nói gì…như vậy hẳn là Vương Phi ngài ấy cảm thấy bản thân không nên đối đầu với người.
Như vậy, Quận Chúa tiếp tục sẽ khiến người bị hiểu nhầm là chúng ta đang bắt nạt nàng.”
“Đúng vậy đó Quận Chúa! Hay là bỏ đi! Chúng ta không thèm để ý tới nàng nữa.
Chúng ta đi chọn đồ cho Tiểu Phó Công Hầu.”
Một bên là Kim Thiết Vương phi mang danh Kim Thiết Vương giết người không chớp mắt.
Một bên là Quận Chúa Tăng Tuệ, cây đại thụ vất vả lắm mới ôm được đùi.
Cả hai đều không thể chọc giận, các nàng chỉ có thể một lời khuyên nhủ, một lời can ngăn, một lời cúi đầu.
Trương Bạch Nhiên càng được can ngăn lại càng thêm phấn khích.
Đồ ném xuống đất vẫn không tha, còn trực tiếp giẫm lên đay nghiến:
“Chỉ là cóc ghẻ còn muốn bay lên thành Phượng Hoàng? Đúng là không biết tự lượng sức mình.
Không biết bản thân mấy phân mấy lượng thì để ta cho ngươi biết!”
Dung Nhi Vân trái lại vẫn chưa cảm thấy có gì đó cần đến nàng tự mình cảm giác, vẫn hướng đến Chưởng Quầy:
“Gói lại!”
Lần này, thay vì cầm đồ nên gói lại, Chưởng Quầy trực tiếp đưa cho Tăng Bạch Nhiên:
“Quận…Chúa! Người có…”
Cần đập tiếp không vậy?
Đương nhiên không để Chưởng Quầy nói hết, đồ đã ở dưới đất.
Phú Nga kéo tay Dung Nhi Vân khi thấy nàng lại tiếp tục đi về phía trước, lớn tiếng:
“Vương Phi! Người đến chọn đồ cho ngày mai…nhưng…nhưng…như thế này đến bao giờ mới có thể?”
Ngày mai?
Tiểu Phó Công Hầu?
4 chữ này vừa vang lên, Trương Bạch Nhiên có dừng lại một phần hơi thở.
Nhưng nàng ta không phải sợ hãi hay giật mình, chẳng qua chỉ là cảm thấy trời cũng đang giúp mình một việc lớn.
Hồ ly tinh này đến đây chọn đồ cho Tiểu Phó Công Hầu, chỉ cần hồ ly tinh này không chọn được thì Kim Thiết Vương nhất định sẽ chán ghét.
Một khi đã chán ghét, rất nhanh sẽ hưu người, như vậy Trương Bạch Nhiên nàng tự nhiên có cơ hội.
“Muốn chọn? Để xem hôm nay mấy người có phúc khí như vậy không đã!”
Đồ trong Thương hội Mạnh Tô chính là thứ hàng hóa xa xỉ.
Người dân muốn bước chân tới nơi này cũng phải dành hết nửa đời người tiền mới mong một món đồ rẻ nhất.
Quan phủ nội trạch bổng lộc hàng năm đều có, nhưng đối với nơi đây cũng không thiếu điều cần cất nhắc.
Vậy mà chưa tới một khắc, Trương Bạch Nhiên đã ném xuống 3 món đồ, lại chưa có ý định dừng lại.
Những tiểu thư theo sau mắt thấy chuyện trở thành ngoài tầm kiểm soát liền nhìn nhau ái ngại:
“Quận Chúa! Ta cảm thấy trong người không khỏe, không thể để người ảnh hưởng tâm trạng vì ta.
Xin phép lui về phủ trước.
Quận Chúa ở lại chơi vui vẻ!”
Người vừa nói xong cũng lập tức chạy mất.
Lại một người nữa tiến lên:
“Quận Chúa! Ta nhớ ra