Tiệc Cúng Mụ ngượng ngùng cuối cùng cũng kết thúc.
Bá quan văn võ nối đuôi nhau rời khỏi, tự hận không thể chạy nhanh hơn một chút, trở thành người vô hình trong cuộc đấu đá Hoàng Vị.
Trương Lộ Hải trước khi ra về còn không quên ngớt lời khen ngợi Dung Nhi Vân:
“Kim Thiết Vương phi quả thật có phong thái năm đó… loại phong thái khiến cho người đã thấy liền không tự chủ cảm thán.
Thân làm Thái Úy như ta cũng phải kính nể vài phần.”
Dung Nhi Vân cúi thấp ánh mắt, trên miệng khó khăn khẽ nở nụ cười:
“Thái úy chê cười! Ta chỉ…là một nữ nhân nhỏ bé may mắn trèo cao vào Đoạn Vương Phủ.
Sao…sao có thể…khiến Thái Úy cảm thán?”
Trương Lộ Hải một bước tiến lại gần nàng, Dung Nhi Vân vô thức lùi về phía sau.
“Kim Thiết Vương phi đừng hạ thấp bản thân đến như vậy! Dù sao chi tiết hai ta cũng có vài phần thân thiết, chỉ tiếc không thể thân càng thêm thân.
Nhưng nếu Kim Thiết Vương phi cảm thấy gánh nặng cũng không cần tự mình chịu khổ.
Người có tài cần được bảo vệ, đó luôn là tiêu chuẩn của Thái Úy này!”
“Thái Úy quá lời rồi! Ta chỉ là…”
“Kim Thiết Vương phi! Cửa Thái Phủ luôn rộng mở chào đón người.
Không cần cảm thấy áp lực!”
Trương Lộ Hải cười nheo lại nửa gương mặt, nửa còn lại trân trân lạnh lẽo như muốn nuốt xuống người trước mặt.
Ngay lúc Dung Nhi Vân còn không biết phải xử lý thế nào, bên tai liền truyền đến giọng trầm đặc biệt:
“Kim Thiết Vương phi! Người đang chuẩn bị về sao? Tiểu nữ cùng về với người được không?”
Huân Minh Tàng đem mọi cử chỉ trước mặt thu về trong đáy mắt.
Hắn cư nhiên muốn thưởng thức kịch hay lại bị người ta phá nát, lạnh lùng cười híp mắt:
“Thái Úy! Hà Thanh tiểu thư! Trời đã không còn sớm nữa! Ta phụng lệnh Kim Thiết Vương đưa Vương Phi hồi phủ.
Xin từ biệt tại đây!”
Trương Lộ Hải gật đầu quay lưng, tiến về phía Lã Sử Hoành.
Hà Thanh không để Huân Minh Tàng đưa người đi, một mực chạy theo:
“Kim Thiết Vương phi! Tiểu nữ vừa thấy người liền cảm giác như đã quen biết từ lâu.
Không biết Vương Phi có thể cùng tiểu nữ nói chuyện một lát?”
Huân Minh Tàng chán ghét:
“Vương Phi phải hồi phủ!”
Hà Thanh:
“Không mất bao lâu! Một nén hương thôi!”
“Không được!”
“Vì sao không được? Ta hỏi Vương Phi, cũng đâu có hỏi ngươi? Nếu không thể một nén hương…chi bằng tiểu nữ cũng đưa Vương Phi hồi phủ? Vương Phi thấy như vậy có được không?”
Dung Nhi Vân sắc mặt trắng bệch đến khó coi.
Dung Châu Ngạn lẫn Phú Nga đợi nàng ở ngoài xe ngựa không tiến vào nơi này, nhất thời hai chân mềm nhũn phải dựa vào Hà Thanh mới miễn cưỡng hồi thần.
Đợi tới khi ra đến xe ngựa, nhìn thấy Dung Châu Ngạn lẫn Phú Nga, thần trí nàng mới quay lại một nửa.
Hà Thanh lo lắng nhìn nàng:
“Vương phi! Sức khỏe người không tốt, để tiểu nữ đưa người về phủ có được không?”
Người theo hầu Lã Diên Mục vừa hay xuất hiện, tiến về phía Huân Minh Tàng thì thầm rất nhanh rồi biến mất.
Huân Minh Tàng nhìn vào trong xe ngựa, nhanh chóng tránh ánh mắt của nàng, lại nhìn sang Hà Thanh.
Dung Nhi Vân gật đầu với nàng ta:
“Vậy ngươi vào đây ngồi cùng bổn phu nhân! Phú Nga, Châu Ngạn! Hai em lui ra!”
Hà Thanh được sủng, nhất thời cười lớn tiếng sảng khoái.
Nàng ở trong Hà phủ thực lâu không được ra ngoài, cũng không có mấy phần bạn bè.
Nay lại gặp được vị Vương Phi vừa nhìn đã vô cùng thuận mắt, đáy lòng muốn kết thân, lại không ngờ nhanh như vậy đã kết thân được.
Trong xe ngựa im lặng, Hà Thanh nhìn nàng đến một cái chớp mắt cũng không rời:
“Vương Phi! Người quả thực rất xinh đẹp!”
“Vậy sao?”
“Tất nhiên! Là kiểu xinh đẹp hoạt sắc sinh hương.
Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói đều mang theo phong thái trang nhã tinh tế nhưng lại dứt khoát mạnh mẽ, vô cùng hào sảng.
Là kiểu nữ nhân trấn áp quần hùng, lấn át cả nam nhân, khiến trong mắt người khác, Kim Thiết Vương phi chính là Kim Thiết Vương phi, không phải nữ nhân khuê phòng của Kim Thiết Vương.”
“Ngươi lại cảm thấy như vậy?”
Nữ nhân lấn át nam nhân?
Kiếp trước cũng vì gia thế Dung tộc của nàng tiền tài vô lượng, mới khiến Lã Sử Hoành kiêng dè lập mưu làm hại.
Nếu nói có tội, chi bằng nói giàu hơn Đế Vương chính là tội lớn.
Kiếp này, nàng không muốn lấn át ai, cũng không muốn mang tội này.
Hà Thanh hơi cúi đầu nhưng khóe miệng luôn cong cong xinh đẹp:
“Tuy nói trấn áp quần hùng, nữ nhân so với nam nhân.
Nhưng thiên hạ này, cho dù kẻ mạnh tới đâu, uy áp bao nhiêu cũng không thể qua mắt khỏi một người.
Đó chính là chí tôn vô thượng, một người trên vạn người.
Chỉ có người đó mới có thể nắm trong tay cả thiên hạ, nắm trong tay sinh mệnh toàn bộ con dân Đại Mãn.”
Dung Nhi Vân khẽ cười.
Nàng không biết Hà Thanh này thực sự là nữ nhân như thế nào.
Trong giọng điệu có thể là thực sự vô lo vô nghĩ, trong thâm tâm có thể là một nữ nhân hào sảng nhưng tiếp xúc qua lại thấy một người vô cùng hiểu chuyện.
Một nữ nhân khó có thể đánh giá chỉ trong một ngày.
Đúng lúc này, Huân Minh Tàng vén rèm nói vào trong:
“Vương phi! Hà Thanh tiểu thư! Đến Đoạn Vương Phủ rồi!”
Dứt lời, Huân Minh Tàng dừng lại ánh mắt trên người Hà Thanh một hơi thở mới quay đầu rời đi.
Dung Nhi Vân còn đang tính bước xuống, lại bị bàn tay mang theo chút chai sần giữ lại:
“Kim Thiết Vương phi! Tiểu nữ vừa gặp người đã có cảm giác thân thiết, thực sự muốn kết bạn với Vương Phi.
Tuyệt đối không mang ý xấu.
Liệu Vương phi có thể cân nhắc?”
Dung Nhi Vân nhìn vào đôi mắt nàng.
Là đôi mắt trong trẻo chứa đựng duy nhất hình ảnh của nàng hiện tại, đôi mắt không mang theo nửa phần ý tứ riêng biệt.
Đôi mắt thuần khiết khiến chính bản thân Dung Nhi Vân trở nên ích kỷ.
Nàng không gật đầu cũng không từ chối:
“Hà Thanh tiểu thư! Hà Lại bộ cùng phụ thân ta cũng coi như chỗ quen biết lâu năm.
Ta với ngươi vừa hay trạc tuổi.
Mối thân quen này vốn đã hình thành từ lâu.”
Nhưng nàng muốn cũng không chấp nhận được việc làm bạn này.
Kiếp trước Hà Thanh chính là Kim Thiết Vương phi.
Là nữ nhân duy nhất được cưới về trong Đoạn Vương Phủ.
Cũng là nữ chủ nhân duy nhất trong phủ này.
Từng ngọn cây nhánh cỏ, từng viên gạch, từng hậu viện, từng chén đũa đã qua, nàng ta đều một lượt thấy được dáng vẻ.
Cũng thấy được Lã Diên Mục buồn, vui, phẫn nộ, sảng khoái, tức giận, nghiêm trang, tươi cười,...
Một Hà Thanh - tiền phu nhân, Dung Nhi Vân không dám nghĩ đến gặp gỡ, càng không dám nghĩ đến kết thân.
Chi bằng đừng xuất hiện, nàng sẽ cảm thấy bản thân còn có thể diễn tiếp cái vai Kim Thiết Vương phi này thêm đoạn thời gian nữa.
“Vương Phi đến cửa phủ rồi còn không muốn vào trong?”
Thời gian của Dung Nhi Vân - nàng như ngắn lại.
Trên mặt tê rần xuất hiện vô vàn khó chịu.
Lồ ng ngực như bị bàn tay vô hình siết một cái thật đau đớn.
Trong đầu của nàng hiện tại chỉ vang lên hàng vạn câu hỏi nối tiếp nhau:
__Tại sao Lã Diên Mục lại xuất hiện ở đây?
__Giọng nói đó là của Lã Diên Mục hay bản thân nghĩ nhiều hóa ảo giác?
__Nếu như Lã Diên Mục gặp được Hà Thanh tại đây?