Hoa viên. Thạch ốc.
Qua Mặc và Tiền Thế Thần đang ngồi đối diện nói chuyện, sau khi Qua Mặc nghe xong chuyện dạ minh châu, ra vẻ khó tin: “Đây là chuyện không thể nào, ngươi có nhìn lầm không?”.
Tiền Thế Thần khẳng định: “Tuyệt không nhìn lầm! Cái gọi là dạ minh châu lưu truyền hiện nay căn bản không thể đem so sánh. Chỉ có dạ minh châu khảm trên Sở hạp mới có thứ ánh sáng đó, thật sự là ánh sáng bắn bốn bề, hơn nữa là kim quang. Xem đồ khác tôi có lẽ xem không kỹ, nhưng xem đổ cổ quý báu tôi đâu thể nhìn lầm”.
Ngưng một chút lại nói: “Huống hồ Ngũ Độn Đạo nói dạ minh châu lấy được ở Vân Mộng Trạch, huynh nói dạ minh châu không phải từ Sở hạp thì từ chỗ nào chứ? Sư huynh nhất định phải giúp tôi lần này”.
Qua Mặc trầm ngâm: “Nếu quả người ôm dạ minh châu là Cô Nguyệt Minh, còn miễn cưỡng có thể nói thông suốt, vì dùng cho tiểu tử đó tìm kiếm Sở hạp, nhưng...”.
Tiền Thế Thần khẩn trương ngắt lời hắn: “Thời gian không còn nhiều, chỉ có sư huynh có đủ tài nghệ bắt tên tiểu tử kia, rồi từ miệng hắn ép hỏi nơi hạ lạc của Sở hạp”.
Qua Mặc trầm ngâm: “Ngươi nghĩ thật ấu trĩ, bây giờ người của Đại Hà Minh đang gườm gườm rình rập, ta làm sao mà xông vào Hồng Diệp Lâu động thủ bắt người, còn phải đem hắn rời khỏi Hồng Diệp Lâu để nghiêm hình bức cung? Hơn nữa cái tên tuổi Ngũ Độn Đạo mà ngươi kêu, chính là đại biểu cho sự tinh thông Độn thuật, nếu hắn chỉ có tiếng mà không có miếng, đã sớm lọt vào tay Đại Hà Minh rồi”.
Tiền Thế Thần lo âu muốn chết: “Làm sao đây? Chỉ còn cách trời sáng ba canh giờ, một khi Đại Hà Minh phát động tiến công, mọi nỗ lực trong dĩ vãng của bọn ta sẽ trôi hết theo dòng nước”.
Qua Mặc thốt: “Bọn ta hiện tại có quan hệ hòa hảo với Đại Hà Minh, chỉ cần kiếm cớ mượn Ngũ Độn Đạo để dùng, ta bảo đảm có thể nội trong nửa canh giờ khiến cho hắn khai ra đường hướng của Sở hạp”.
Tiền Thế Thần lắc đầu: “Bất cứ lý do gì cũng vô dụng, Đại Hà Minh vì sợ Cô Nguyệt Minh ngăn chặn cướp người, sau khi bắt được Ngũ Độn Đạo sẽ lập tức cho hắn uống thuốc mê, sau đó áp giải lên thuyền của Đại Hà Minh, lập tức bỏ đi. Đề nghị của sư huynh đâu có làm được”.
Qua Mặc lộ thần sắc suy tư nghĩ ngợi: “Chỉ cần bọn ta có thể thuyết phục Đại Hà Minh Lang Canh không phải là Ngũ Độn Đạo, liền có thể lập tức giải quyết chuyện khẩn cấp này, để bọn ta có đầy đủ thời gian để nghĩ ra biện pháp chu tường”.
Tiền Thế Thần nói: “Nguyễn Tu Chân và Khâu Cửu Sư đều là kẻ không dễ lừa gạt, bọn họ từ đầu đã nhận định Lang Canh là Ngũ Độn Đạo, hiện tại càng chứng minh bọn họ không nghi oan cho Lang Canh, bọn ta bằng vào cái gì mà thuyết phục bọn họ?”.
Qua Mặc hỏi: “Bằng vào tin tức mang đến từ kinh thành thì sao?”.
Tiền Thế Thần khổ não: “Hôm nay Khâu Cửu Sư mới hỏi tôi chuyện này, tôi trả lời hắn rằng tin tức sớm nhất cũng phải ngày hôm sau mới đến tay tôi. Sự tình này chờ đến giờ phút hung hiểm nhất, tôi đột nhiên cầm thư giả đi báo tin cho bọn họ, bọn họ không hoài nghi mới là lạ”.
Qua Mặc đôi mắt vụt sáng lên: “Còn có một biện pháp”.
Tiền Thế Thần mừng rỡ: “Biện pháp gì?”.
o0o
Bách Thuần tròn mắt nhìn dạ minh châu Ô Tử Hư kẹp giữa hai đầu ngón tay, kinh ngạc thốt: “Một viên ngọc châu như vầy mà coi là kỳ trân dị bảo gì, ngươi thử mang đến tiệm cầm đồ coi, ta khẳng định không cầm được tới mười lượng bạc”.
Ô Tử Hư cảm thấy không ổn, đem dạ minh châu đưa lên mắt xem kỹ, không hiểu: “Sao lại biến thành như vầy, nhất định đã dính bụi bặm”.
Bách Thuần thấy hắn dùng ống tay áo chùi ngọc châu, thở dài: “Nếu hạt châu này có thể làm cho Tiền Thế Thần không ngại trở mặt với Đại Hà Minh, khẳng định là chuyện vô lý nhất thiên hạ. Bất quá cũng có thể coi là khó được, hạt trân châu hạng xấu như vầy ta lần đầu tiên thấy đó”.
Ô Tử Hư lại đưa dạ minh châu đến trước mắt, trợn trừng chằm chằm nhìn không có cách nào tin được, minh châu vốn tinh oanh trong suốt vẫn giống như bị dính đầy bụi bặm, lau cỡ nào cũng không sạch.
Bách Thuần hỏi: “Còn dám tự nhận là Ngũ Độn Đạo sao? Nếu Ngũ Độn Đạo mà không biết coi hàng như ngươi, chuyên đi trộm đồ không đáng giá, Ngũ Độn Đạo sẽ biến thành tên trộm ngu xuẩn số một đó”.
Ô Tử Hư đem bỏ dạ minh châu vào ống tay áo, cười tin tưởng hết mình: “Để ta làm trò ảo thuật cho Bách Thuần thưởng thức. Nhìn nè!”.
Bách Thuần thấy hắn giơ tay về phía mình, bộ dạng cổ quái, nhịn không được cười “hắc” lên: “Nhìn cái gì? Bàn tay thúi của ngươi có gì đẹp mà nhìn?”.
Ô Tử Hư rụt tay lại, nhìn vào ống tay áo, không thể tin được: “Bà mẹ! Sao lại không có chút ánh sáng vậy?”.
Bách Thuần nhịn không được cười đến run rẩy: “Bà mẹ người thì đã sao? Ngươi nghĩ dạ minh châu kia sẽ phát quang trong bóng tối? Ài! Giỡn phá đủ rồi, mau cất kỳ trân dị bảo của ngươi đi, đừng đem ra làm dơ mắt người ta nữa”.
Ô Tử Hư ngớ ngẩn cất dạ minh châu vào mình, nói không nên lời.
Bách Thuần miễn cưỡng nhịn cười: “Tên tiểu tử ngươi ít ra cũng có một ưu điểm, là chọc người ta cười. Cảm giác thật không tệ, ta đã rất lâu rồi không cười được như vầy, lại chứng thực ngươi không phải là Ngũ Độn Đạo rầy rà gì, để