Khâu Cửu Sư rất muốn hỏi Thiền Dực “Lang Canh” dựa vào cái gì có thể khiến Bách Thuần “bỏ dở giữa đường” đi gặp hắn, thế nhưng trong Hồng Diệp Lâu hôm nay ai nấy vô cùng cao hứng, Thiền Dực càng bộc lộ dáng vẻ khả ái hoan hỉ, vì tránh làm hỏng niềm vui của nàng, lời đến miệng vẫn không thể nói ra, chỉ đành đáp lễ.
Nhìn theo thân ảnh Thiền Dực dần khuất, Khâu Cửu Sư lòng nghĩ Lang Canh chắc chắn là Ngũ Độn Đạo không sai, biết rõ nguyên nhân Bách Thuần đi gặp hắn đối với sự tình tuyệt không có ảnh hưởng, còn có thể có hiệu quả ngược, thế nhưng bản thân thật sự rất muốn biết. Nghĩ đến đây, trong lòng khẽ chấn động.
Chẳng lẽ bản thân lại có ý niệm đố kỵ, sợ Bách Thuần vì yêu thích Ngũ Độn Đạo, cho nên nghe lời Ngũ Độn Đạo như thế. Lại nghĩ đến bản thân căn bản không có tư cách ghen tuông, thầm thở dài cất chân đi vào trong sân.
Hắn là lần đầu thăm khuê phòng Bách Thuần, tâm tình không khỏi có chút khẩn trương.
Dưới ánh nắng mai, Tình Trúc Các tọa lạc ở bờ tây Quải Biểu Trì, cổ thụ vây quanh, kiến trúc cổ kính u nhã, ba mặt có tường vây, trên tường chạm trỗ hoa gạch, cho người ta cảm giác thông thoáng thoải mái.
Khâu Cửu Sư bước trên con đường nhỏ lát đá thẳng đến bậc thềm cổng chính, trong lòng không khỏi sinh ra ý chán nản, nghĩ đến đêm qua không có chợp mắt, nếu như có thể ngủ một giấc trong khuê phòng Bách Thuần, lúc tỉnh dậy nghe âm thanh sinh hoạt của nàng, thì đúng là chuyện mãn nguyện nhất trên thế gian. Tiếp đến trong lòng lại thầm thất kinh, mình sao lại như thế?
Ở trong mắt bất kỳ ai, bao gồm cả Nguyễn Tu Chân, hắn đều là một con người kiên cường, có ý chí như sắt thép, không bao giờ nao núng. Nhưng sự thực thì hắn cũng có mặt yếu ớt không cho người khác biết, hắn sợ nhìn khổ nạn đến với người khác. Cho dù là địch nhân đối đầu, hắn cũng không thể dùng thủ đoạn tàn khốc, chỉ có thể cho đối phương chết thống khoái. Hắn đã nói với Bách Thuần, nếu như có lựa chọn, hắn sẽ buông tha Ngũ Độn Đạo, tuyệt không phải nói trái lòng mình.
“Huynh đến rồi!”.
Khâu Cửu Sư cảm thấy thống khổ khó diễn tả, hắn không còn hoài nghi sự yêu thích của Bách Thuần đối với hắn, chỉ từ câu nói này, hắn hoàn toàn nắm được tâm tình của Bách Thuần, đó là sự khát vọng và mong chờ, lại ẩn hàm sự do dự và bất an, sợ bị tổn thương lần nữa.
Hắn cũng không hoài nghi sự yêu thích của mình đối với nữ tử xinh đẹp này, chỉ hận đối diện với bọn họ là thế lực do Phụng công công đứng đầu, chính là tập đoàn lớn nhất, mạnh nhất và tàn nhẫn nhất trong thiên hạ hiện nay, chỉ cần phạm sai lầm nhỏ sẽ mang lại hậu quả đáng sợ không thể bù đắp. Đột nhiên hắn có chút không rõ bản thân đến nơi này yết kiến Bách Thuần, cuối cùng là vì cái gì?”.
Hắn sao có thể rắp tâm lừa gạt Bách Thuần, nói mấy lời dối lòng với nàng được?”.
Nguyễn Tu Chân đánh giá hắn quá cao rồi.
Bất quá hắn thật sự rất muốn gặp Bách Thuần, bằng không hắn có thể từ lúc đầu cự tuyệt kiến nghị này của Nguyễn Tu Chân.
Bách Thuần ngồi trên một cái trường ỷ dựa tường đối diện với bức tranh nữ thần, cặp mắt đen nhánh chan chứa tình cảm, môi hồng nũng nịu nét cười tươi tắn, có chút e thẹn, ánh mắt e ấp nhìn ra, tựa như đã rơi vào lưới tình, lại như hoàn toàn vượt khỏi nó. Chỉ là tĩnh lặng đoan trang ngồi ở nơi đó, tư thái tràn ngập phong tình khiến người ta không thể chế ngự. Nhưng điểm chân chính làm Khâu Cửu Sư rung động, không chỉ là gương mặt xinh đẹp dụ nhân, mà vì hắn biết trong nàng còn ẩn chứa vẻ đẹp vô tận, đang đợi hắn đến khám phá, đang chờ hắn đến thưởng thức.
Hiểu biết của hắn về nàng còn rất sơ sài, thế nhưng chỉ cần một điểm này, đã đủ làm hắn hiểu được nhiều thứ. Bách Thuần giống như một bảo khố, chỉ một phần bảo vật, đã làm hắn gục ngã dưới chân nàng, mà rất có khả năng suốt cả cuộc đời hắn vẫn không thể thưởng thức hết trân quý trong đó, nhưng hắn không thể có được sự lựa chọn đó, nghĩ đến chuyện này, khiến hắn cảm thấy ruột gan đứt đoạn, không kềm được sự chua xót.
Bách Thuần nhẹ nhàng nói: “Khâu công tử ngồi đi, phải trả lời tôi trước một vấn đề”.
Khâu Cửu Sư miễn cường sốc lại tinh thần, nhắc nhở bản thân nguyên tắc dùng đầu óc không dùng cảm tình. Đi đến trước nàng hỏi: “Có phải nếu ta đáp không đúng, hoặc không chịu trả lời, Bách Thuần sẽ lập tức hạ lệnh trục khách hay không?”.
Bách Thuần bình tĩnh đáp: “Khâu Cửu Sư huynh quá đa nghi rồi. Tôi muốn nói là, nếu huynh là đến bắt người, thì hãy thu thập tôi trước. Nếu là đến từ biệt, cũng không cần nói nữa, lập tức đi đi”.
Khâu Cửu Sư lùng bùng trong đầu, một cảm xúc khó mà hình dung được lan khắp người hắn, nhất thời không biết là tư vị gì. Sự tình sao có thể phát triển đến mức thế này? Biểu hiện của Bách Thuần chính là tình cảm bi thương trong lòng, càng làm hắn hổ thẹn hơn so với nghiêm khắc trách hắn. Mơ mơ hồ hồ, Khâu Cửu Sư ngồi xuống cạnh Bách Thuần.
Bỗng nhiên đằng trước tựa như có một mỹ nữ đang điều khiển xe ngựa xông vào hắn. Khâu Cửu Sư giật bắn mình, bừng tĩnh lại, chú ý quan sát, mới biết bức tường đối diện có treo một bức họa.
Bách Thuần đang chăm chú nhìn hắn, hỏi: “Huynh thấy được cái gì?”.
Khâu Cửu Sư ngây ngốc nhìn Vân Mộng nữ thần, đáp: “Ta vừa rồi nhất thời hoa mắt, còn cho rằng thấy được nữ tử điều khiển chiến xa đó”.
Bách Thuần hỏi: “Xem bộ dạng thất hồn lạc phách của huynh vừa rồi, có thể nghiệm đặc biệt gì khác không?”.
Khâu Cửu Sư trầm ngâm phút chốc, đáp: “Chỉ là như thế, không có cảm giác khác gì. Ta thất hồn lạc phách không phải vì bức họa đó, mà vì nghe mấy câu nói của Bách Thuần. May mà hôm nay ta đến, đã không phải muốn bắt người, càng không phải từ biệt, mà là muốn nói với Bách Thuần, Thiên Nữ ngọc kiếm của Tiền Thế Thần đêm qua bị trộm rồi”.
Bách Thuần thốt: “Sao có thể chứ?”.
Khâu Cửu Sư khẽ cười nói: “Bách Thuần có phải vì nghĩ Ngũ Độn Đạo thật đang ở Hồng Diệp Lâu, Bố chính sứ ti phủ lại giới bị nghiêm ngặt, mà trong thiên hạ, chỉ có Ngũ Độn Đạo có thể có bản lãnh đó, vì thế thấy hết sức khó hiểu?”.
Hai mắt Bách Thuần sáng lóng lánh, hiển nhiên là nghĩ đến một khả năng nào đó.
Khâu Cửu Sư biết nàng đoán Tiền Thế Thần đang giở trò, bởi vì những điều nàng biết, đương nhiên vượt xa hắn và Nguyễn Tu Chân, so với bọn họ càng có tư cách đoán được chân tướng.
Bách Thuần đúng là nữ tử thông minh tinh tế.
Ánh mắt Bách Thuần nhìn qua Vân Mộng nữ thần ở tường đối diện, nhẹ giọng nói: “Thật sự chưa nghĩ qua lại có thể cùng tên tiểu tử huynh ngồi ở nơi này, cùng thưởng thức tác phẩm của Lang Canh”.
Khâu Cửu Sư là lần đầu trong đời bị nữ nhân gọi là tiểu tử, còn xuất ra từ miệng mỹ nữ như Bách Thuần, cảm giác xấu hổ bừng cả mặt.
Bách Thuần đang triển hiện ma lực đối với hắn.
Khâu Cửu Sư cười khổ: “Ta cuối cùng cũng minh bạch Bách Thuần vì sao tán thưởng nó như thế, bức họa này đúng là kiệt tác, ta là lần đầu lầm lẫn giữa họa tượng và người thật”.
Bách Thuần khe khẽ hỏi: “Huynh biết mỗi lần tôi xem bức họa này, nhìn thấy cái gì không?”.
Khâu Cửu Sư hiếu kỳ hỏi: “Làm sao đoán được, Bách Thuần nhìn thấy gì?”.
Đôi mắt đẹp của Bách Thuần chăm chú nhìn bức họa, mơ màng nói: “Tôi nhìn thấy hy vọng”.
Khâu Cửu Sư muốn nói nhưng không biết nói gì.
Bách Thuần nhắm đôi mắt đẹp lại, nhẹ nhàng nói: “Hiện tại tôi so với bất kỳ lúc nào, càng nắm rõ tâm ý của nó”. Tiếp đó mở mắt ra, ánh mắt nhìn sang Khâu Cửu Sư, nhìn sâu vào mắt hắn vui vẻ nói: “Nữ tử trong tranh được mệnh danh là Vân Mộng nữ thần, mấy ngày vừa rồi may mà có nàng ta bầu bạn với tôi, bằng không thời gian qua cũng không biết thế nào”.
Khâu Cửu Sư trong đầu mù mờ hỏi: “Ta không hiểu Bách Thuần đang nói gì?”.
Bách Thuần liếc hắn, đáp: “Huynh thật không hiểu sao? Thế nhưng huynh không phải nói đối thủ của các người là thần linh không hình không bóng sao? Hiện tại để Bách Thuần giới thiệu nàng ta với huynh”.
Khâu Cửu Sư chấn động chăm chăm nhìn Vân Mộng nữ thần: “Ta vẫn không minh bạch”.
Bách Thuần nhẹ nhàng thốt: “Chỗ xảo diệu nhất của cả cục thế mệnh vận chính là bức họa này, không có nàng, không thể có Bát mỹ đồ, không thể có ước định tám ngày của bọn ta, Cô Nguyệt Minh cũng không thể đi tìm Lang Canh, hiện tại huynh cũng không thể ngồi đây đàm luận cùng ta. Bức họa này lai lịch ly kỳ, là nàng ấy ở trong giấc mộng của Lang Canh hiển thị chân thân, để Lang Canh có thể vẽ ra giấy. Huynh nói có thần linh bảo hộ Lang Canh, thần linh đó chính là Vân Mộng nữ thần huynh đang nhìn đó”.
Khâu Cửu Sư giọng khó tin: “Vì sao Bách Thuần gọi nàng ta là Vân Mộng nữ thần?”.
Bách Thuần ung dung đáp: “Chuyện này thì huynh phải tự mình đi hỏi Lang Canh mới được. Khâu Cửu Sư huynh biết tôi ở trên người nàng ta nhìn thấy hy vọng gì không?”.
Khâu Cửu Sư vô cùng hồ đồ, cảm giác đầu đau như dần, vội vàng lắc đầu.
Bách Thuần điềm đạm thốt: ”Ta có một cảm giác kỳ quái, đó là càng nhìn càng quen thuộc nàng ta, hiểu tâm ý nàng ta, Lang Canh không chỉ là người nàng ta bảo vệ, còn là người nàng ta chung tình. Bất luận là ai, dùng thủ đoạn gì đối phó Lang Canh, cuối cùng cũng uổng phí công phu, như vậy mâu thuẫn giữa tôi và huynh sẽ không tồn tại, Khâu Cửu Sư huynh hiện tại chắc minh bạch tôi nhìn thấy hy vọng gì từ nàng”.
Khâu Cửu Sư rúng động nhìn nàng