Quân Sơn Uyển.
Hoàng hôn.
Cô Nguyệt Minh đang muốn ra ngoài đi gặp Quý Nhiếp Đề thì có tiếng gõ cửa vang lên, bất giác trong lòng thầm nghĩ ai có thể lúc này đến thăm, mở cửa, bất ngờ thấy Bách Thuần thần sắc hoảng sợ đứng ngoài cửa, vội mời vào trong phòng.
Bách Thuần tức tốc lấy ra một ống trúc, nói: “Là bức phi cáp truyền thư thứ ba, lần này không có con dấu của sư tỷ”.
Cô Nguyệt Minh cầm ống trúc quay lại bàn, trước hết bảo Bách Thuần ngồi xuống, sau đó lấy ra mật hàm đọc kỹ.
Bách Thuần thấy y lúc đọc thư thần thái bình tĩnh lạng lùng, không lo không mừng, cũng hơi yên tâm, đến khi thấy y đốt thư, mới dám hỏi: “Sư tỷ không sao chứ! Liệu có phải tỷ tỷ gởi không?”.
Cô Nguyệt Minh đợi đến khi thư hóa thành tro mới quay sang nhìn nàng, trầm giọng nói: “Bất luận phong mật hàm nay là ai giao cho nàng, Bách Thuần phải cảnh cáo hắn lập tức mang toàn bộ gia đình chạy đi, nếu Phụng công công một ngày còn tại vị, không được quay lại”.
Bách Thuần mặt hoa biến sắc hỏi: “Thật ra đã phát sinh chuyện gì?” Sư tỷ đâu? Sư tỷ thế nào rồi?”.
Cô Nguyệt Minh đáp: “Đây có lẽ là chú định trong số mệnh, ta vốn tận lực tránh cho Bách Thuần bị cuốn vào trong chuyện này, đáng tiếc việc không như ý. Phụng công công hiện đang suất lãnh đại quân theo đường thủy đến, nếu thuận gió thuận nước, có thể ngày kia sẽ đến Lạc Dương”.
Bách Thuần buồn bã hỏi: “Sư tỷ có phải có chuyện rồi không?”.
Hai mắt Cô Nguyệt Minh sáng rực, lạnh lùng nói: “Có thể nói như thế, nhưng chỉ cần Cô Nguyệt Minh ta còn sống, Phụng công công tuyệt không dám động đến sư tỷ nàng, còn phải bảo vệ chu đáo. Nếu ta không có đoán lầm, sư tỷ nàng đang theo Phụng công công xuống Nam”.
Bách Thuần cắn môi, sau một lúc hỏi: “Chuyện rốt cuộc là thế nào?”.
Cô Nguyệt Minh điềm đạm đáp: “Chuyện này nói ra rất dài, hiện tại ta muốn đi gặp một người, Bách Thuần hãy về Hồng Diệp Lâu trước vậy!”.
Bách Thuần lo lắng nặng nề hỏi: “Phụng công công liệu có phải muốn thu thập Đại Hà Minh hay không?”.
Cô Nguyệt Minh máy động trong lòng, đáp: “Bách Thuần trước khi về lầu, có thể thuận đường đến Bát Trận Viên, báo cho bọn họ biết chuyện này, nhất định phải chuyển cáo một câu của ta”.
Bách Thuần liền hỏi: “Cô đại ca muốn tôi chuyển cáo bọn họ câu gì?”.
Cô Nguyệt Minh ung dung đáp: “Nói với bọn họ, cơ hội đến rồi”.
o0o
Nhạc Kỳ tiến vào khoang phòng của Hoa Mộng phu nhân, trước hết lệnh bọn tỳ nữ hầu hạ tránh ra ngoài phòng, sau đó đến mép giường ngồi xuống, quan tâm nhìn Hoa Mộng phu nhân nhợt nhạt nằm trên giường, hỏi: “Phu nhân sau khi phục dược tốt hơn chút nào không?”.
Hoa Mộng phu nhân mở mắt, đáp: “Thuốc rất đắng”.
Nhạc Kỳ giống như hài tử nghịch ngợm: “Thuốc đắng dã tật mà! Đại phu nói phu nhân chỉ là vì đi đường mệt nhọc, không có chuyện gì đâu”.
Hoa Mộng phu nhân nhẹ nhàng nói: “Sờ trán của ta”.
Nhạc Kỳ theo lời đưa tay đặt lên trán nàng, sau một lúc lộ ra thần sắc khó hiểu, nhíu mày nói: “Rất bình thường! Không có nóng”.
Khóe miệng Hoa Mộng phu nhân thoáng qua nét cười nhàn nhạt, nói: “Tay của ngươi vừa lớn vừa ấm, rất thoải mái”.
Nhạc Kỳ thở phào, sau một hồi xoa xoa thu tay về, thoải mái thốt: “Thì ra phu nhân đang giả bệnh”.
Hoa Mộng phu nhân liếc hắn, giọng chua ngoa: “Không như thế ngươi sao chịu đến thăm ta?”.
Nhạc Kỳ không để bụng: “Ta đang ở đây, phu nhân có gì muốn nói?”.
Hoa Mộng phu nhân hỏi: “Bọn ta có phải đã tiến vào Đại Giang không?”.
Nhạc Kỳ đáp: “Phu nhân nhận ra rồi, thuyền đội nửa canh giờ trước đã tiến vào Đại Giang, tối nay cập bờ bổ sung vật tư, sớm ngày kia có thể đến Lạc Dương”.
Hoa Mộng phu nhân khẽ hỏi: “Ta gạt ngươi đến, không biết nặng nhẹ như thế, ngươi có giận không?”.
Nhạc Kỳ thương xót: “Ta sao có thể giận phu nhân? Phu nhân chịu khổ rồi”.
Hoa Mộng phu nhân nhẹ giọng hỏi: “Ngươi sẽ bảo vệ người ta chứ?”.
Nhạc Kỳ không chút do dự đáp: “Phu nhân yên tâm, Nhạc Kỳ sẽ tận hết sức bảo vệ phu nhân, không để phu nhân chịu tổn hại”.
Hoa Mộng phu nhân thỏa ý nhắm mắt lại, chậm rãi hỏi: “Nhạc đại nhân năm nay bao nhiêu tuổi?”.
Nhạc Kỳ lộ ra nét cười, đáp: “Vừa đúng ba mươi, chưa có vợ, phu nhân có vui với đáp án này không?”.
Hoa Mộng phu nhân hai má ửng hồng, hé đôi mắt đẹp mắng nhỏ: “Ngươi có hay chưa có vợ, liên quan gì đến nô gia chứ?”.
Nhạc Kỳ vui vẻ nói: “Phu nhân chưa chồng, kẻ bất tài chưa vợ, nói tới nói lui không ít cũng nhiều cố kỵ, chuyện sao có thể không liên can với phu nhân chứ?”.
Hoa Mộng phu nhân lại nhắm mắt, nhẹ giọng thốt: “Nô gia năm nay hai mươi tám tuổi, nhỏ hơn Nhạc đại nhân hai tuổi”.
Nhạc Kỳ cảm thấy mạch máu bản thân nhảy loạn, hít sâu một hơi: “Nếu đổi là một địa phương khác, thiên quân vạn mã cũng không thể đuổi được ta ly khai, hy vọng sẽ có một ngày như thế. Phu nhân hãy ngủ một giấc thoải mái, ta phải quay về bẩm cáo với đại công công”.
Hoa Mộng phu nhân không lên tiếng, mắt vẫn nhắm, khẽ gật đầu biểu thị đồng ý.
Nhạc Kỳ khẽ kéo mền đắp cho nàng, nhẹ nhàng ly khai.
o0o
Cô Nguyệt Minh đem máy bắn nỏ bốn dây và tên còn thừa đặt trên bàn, Quý Nhiếp Đề khoác tay ra hiệu, hai tên thủ hạ tiến đến mang những thứ đó theo bọn chúng lui ra ngoài sảnh.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Quý Nhiếp Đề chăm chú nhìn y, khoé môi treo một nụ cười cao thâm khó lường, thần thái rõ ràng có khác biệt với trước đây. Y hỏi: “Nguyệt Minh hôm nay đã làm chuyện gì?”.
Cô Nguyệt Minh đoán y đã nhận được phi cáp truyền thư của Phụng công công, nhưng không rõ mình có nhận được tin tức của Ký Thiện hay không, vì thế hỏi dò, lạnh lùng đáp: “Ta chưa bao giờ báo cáo hành tung với người khác, Quý đại nhân hỏi sai người rồi”.
Đồng thời nghĩ, đối với chuyện phát sinh ở Lạc Dương thành hôm nay, Quý Nhiếp Đề khẳng định tai mắt mất linh, đều vì Tiền Thế Thần mượn cớ truy lùng Ngũ Độn Đạo, lục soát toàn thành, Quý Nhiếp Đề và thủ hạ vội lẩn trốn, mạng lưới tình báo rộng khắp trong thành rơi vào trạng thái tê liệt, vì thế câu trả lời này cũng là phát ra theo cảm giác”.
Quý Nhiếp Đề không hề tức giận, tư thái thật khác so với ngày trước, bình tĩnh hỏi: “Nguyệt Minh muốn giết ta sao?”.
Cô Nguyệt Minh không vui: “Chỉ nghe câu này của Quý đại nhân, liền biết Ký Thiện đã sụp rồi. Quý đại nhân không phải hôm nay mới biết ta, chắc rõ ta là một người thế nào. Liệu có phải muốn ta thanh minh lần nữa hay không, ta tiếp nhận nhiệm vụ này, là muốn thoát ly triều đình chứ không phải muốn thăng quan tấn tước. Quý đại nhân không cần làm cho việc vốn đơn giản biến thành phức tạp, nhiệm vụ của ta là tìm Sở hạp, tự ta giao cho đại công công, rồi tiếp lấy thánh dụ giải trừ quân bị từ tay đại công công, Tất cả việc khác, không liên quan đến ta”.
Với lòng dạ của Quý Nhiếp Đề, bị y mỉa mai ngay trước mặt, cũng phải khẽ biến sắc, hung dữ nhìn y hỏi: “Đã là như thế, vì sao nhận được hai phong mật hàm của tên phản bội Ký Thiện lại không báo cho ta một tiếng?”.
Cô Nguyệt Minh điềm nhiên đáp: “Ta không hy vọng Hoa Mộng bị cuốn vào trong chuyện này”.
Quý Nhiếp Đề cười hà hà: “Thì ra Nguyệt Minh lại là người biết nghĩ cho người khác, thật là chuyện lạ trong thiên hạ. Bất quá Nguyệt Minh không cần lo lắng cho Hoa Mộng phu nhân, đại công công sẽ chiếu cố tốt cho nàng”.
Cô Nguyệt Minh khẽ cười nói: “Ta đương nhiên yên tâm”.
Quý Nhiếp Đề ngạc nhiên: “Ta là lần đầu nhìn thấy Nguyệt Minh cười”.
Cô Nguyệt Minh từ trong lòng lấy ra dạ minh châu không có ánh sáng, đưa cho Quý Nhiếp Đề, nói: “Người có thất tình lục dục, ta là người chứ không phải quỷ, cũng không ngoại lệ. Đây là viên ngọc châu đó, khiến Tiền Thế Thần chịu dùng vàng ròng giao dịch, còn phao tin Thiên Nữ ngọc kiếm bị trộm”.
Quý Nhiếp Đề tiếp lấy dạ minh châu, vuốt ve một hồi, sau đó đưa đến trước mắt quan sát kỹ càng, không lâu sau nhíu mày nói: “Nguyệt Minh có lẽ không biết, ta đối với trân châu có hiểu biết đặc biệt. Trân châu trong thiên hạ, không ngoài trân châu của Hiệp Phố, Nam Hải, Động Đình và Thái Hồ sản xuất. Viên châu này lớn hơn viên châu thường, trơn nhẵn bóng loáng, tinh chất tinh khiết, tựa như nam châu Hiệp Phố, nhưng lại không trắng sáng lóng lánh như nam châu. Trong đó thoáng màu vàng óng, tựa như trân châu Nam Hải, nhưng lại thiếu sắc hồng diễm lệ. Nếu là bắt nguồn từ Động Đình thì quá lớn quá nặng. Người đâu, tắt hết đèn cho ta”.
Bốn tên thủ hạ nghe triệu từ sau cửa tiến vào, chấp hành lệnh của hắn, đến khi sảnh đường chìm trong bóng tối mới lặng lẽ rút ra ngoài cửa.
Dạ minh châu không hiện chút ánh sáng nào.
Quý Nhiếp Đề than: “Ta lại đoán sai rồi, trân châu Động Đình với dạ minh châu quý hiếm nhất, ban ngày rực rỡ trang sức cho người, ban đêm không ngừng phóng ra lam sắc hoàng quang, cho dù trong bóng tối giơ tay không thấy ngón, ánh sáng rực rỡ ngoài hai, ba trượng vẫn thấy rõ, nhưng viên châu này hiển nhiên không phải dạ minh châu”.
Cô Nguyệt Minh lòng nghĩ nếu lúc này bạt kiếm động thủ, dựa vào năng lực nhìn trong bóng tối của mình, nói không chừng có thể lấy nhanh chế nhanh, trong vài chiêu lấy mạng của Quý Nhiếp Đề.
Ký Thiện có một quan điểm rất có kiến giải, quan điểm đó đã tác động Cô Nguyệt Minh, đó là Phụng công công quá già rồi, ai cũng nói không chừng lão có thể quy thiên nay mai, vì thế trong triều người người đều có suy tính, Phụng công công mất đi, quyền lực rất có khả năng quy về tay Hoàng thượng, điều sợ duy nhất chính là binh quyền trong tay Quý Nhiếp Đề, cho nên không dám lộ ra chút ý phản đối Phụng công công. Thế nhưng nếu có thể thành công trừ khử Quý Nhiếp Đề, người người cố kỵ đại giảm, lại nhân Phụng công công càng ngày càng già, cục diện sẽ hết sức có lợi cho phía Hoàng thượng và Phụng công công.
Có thể giết Quý Nhiếp Đề hay không, chính là mấu chốt của cả trường đấu tranh quyền đoạt lợi này.
Quý Nhiếp Đề cười khổ: “Còn có trân châu không nhân nước ngọt của Thái Hồ, nhưng không có chỗ nào giống với viên châu này. Ta chơi trân châu nhiều năm, là lần đầu không thể nhìn ra