- Cậu còn ba phút rưỡi – Giọng nữ mảnh mai vang lên bên tai.
- Còn dư chán – Tiếng cười nhẹ vang lên.
Tử Lan buông tay thả xuống một bông lan màu tím rồi thảnh thơi ra khỏi phòng. Trên sân thượng của tòa nhà cao nhất thành phố có một chiếc trực thăng đang chờ sẵn.
- Tử Du, ngày mai tớ nghỉ phép – Tử Lan nói bình thản khi đã lên máy bay.
- Hả? – Tử Du ai oán lên tiếng trong bộ đàm – Cuối tháng tớ mới được nghỉ. Cậu dự tính đi đâu chưa?
- Chắc chắn là đi trốn rồi – Tử Lan cười – Một tháng tới cậu không cần gọi tớ đâu
Tử Lan nói tới đây thì thấy phi công ngồi trước lao người ra khỏi máy bay, cô còn kịp thấy chiếc dù đen có hình chim ưng màu vàng rất lớn. Tử Lan cười lạnh
- Tử Du, tớ đi đây, Phi Ưng cài bom máy bay rồi, nhắn lại với sếp, tớ chưa bao giờ hết ghét ông ta cả.
-Tử Lan, cậu nói gì vậy? – Tử Du vẫn còn đang tưởng Tử Lan nói đùa thì một tiếng nổ vang thẳng vào tai nghe, theo sau là tiếng bíp dài
Bông Tử Lan chìm trong máu…
***
-Nhanh lên, mau gọi đại phu…
Tử Lan nhíu mày. Rõ ràng nàng vừa nói chuyện với Tử Du xong thì trực thăng nổ, sao bây giờ lại nghe thấy tiếng nhiều người như vậy. Khó khăn mở mắt, Tử Lan thấy trước mặt có một tấm màn màu tím nhạt. Chưa kịp suy nghĩ gì thì có tiếng nói vang lên:
-Tiểu Lan, con tỉnh rồi!
Tử Lan quay đầu nhìn người vừa lên tiếng, đó là 1 người phụ nữ trung niên, dáng dấp hơi mập mạp, thoạt nhìn có vẻ hiền hậu. Tử Lan khó nhọc lên tiếng :
-Ngươi là ai ? – Vừa nghe giọng nói cất lên, Tử Lan hoảng hốt. Đây không phải là giọng nàng, giọng nàng không có thanh thúy như vậy.
-Tiểu Lan con sao vậy ? Ta là đại nương của con – Phu nhân đó trông có vẻ hơi ngạc nhiên, đôi mắt chợt lóe lên chút tính toán rồi lại quay về vẻ mặt hiền hậu
Tử Lan chợt rùng mình, nhờ tính chất công việc, Tử Lan rất nhạy với sát khí. Nhíu mày nhìn người đang tự nhận là đại nương kia của nàng, nàng không khỏi đề phòng. Chống tay định ngồi dậy, nhưng không ngờ một loạt hình ảnh không biết từ đâu ra chợt chạy vào trong suy nghĩ của nàng. Tử Lan một lần nữa ngất đi. Trong mộng, nàng thấy chính mình đang chơi đùa, đang đau khổ, đang mỉm cười, đang khóc lóc, mọi tình cảm, mọi phẫn nộ, ưu thương tất cả đều hiện rõ trước mắt. Tử Lan đắm chìm trong kí ức đó, dần dần nàng trở thành người trong cuộc, không còn tách biệt như người ngoài nữa, khi người trong mộng đau nàng cũng đau, khi người trong mộng tức giận nàng cũng tức giận. Tử Lan chợt nhận ra, không biết vì lí do gì nàng chợt thấy những gì diễn ra trong mơ đều là kí ức của chính mình. Không biết qua bao lâu, Tử Lan khó nhọc mở mắt. Cuối cùng nàng cũng biết được, nàng đúng thật là đã chết nhưng không biết vì sao lại xuyên đến Vân quốc, một triếu đại không có trong lịch sử, nhập vào thể xác của Nhị tiểu thư của phủ Hạ thượng thư tên là Hạ Tử Lan. Hạ Tử Lan là con vợ trước của Hạ Tử Quân, vị đại nương bây giờ vốn chỉ là trắc phi nhưng khi mẹ nàng mất thì được đưa lên làm bình thê. Hạ thượng thư có bốn người con, đại thiếu gia phủ thượng thư tên là Hạ Tử Hàn là anh ruột của nàng, đại nương có hai người con gái là Hạ Tuyết Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ. Hạ Tử Hàn hơn nàng hai tuổi, văn võ toàn tài, sau khi thi đỗ Trạng nguyên vào triều làm được ba năm thì phía Đông Bắc có giặc Ô Thổ xâm lấn, Duệ Đế cử Uy vũ Tướng quân Tường Hách đi dẹp loạn. Tường Hách là thế tử tướng phủ, vốn có giao tình rất tốt với ca ca nàng, lại ngưỡng mộ tài trí của hắn mà xin Duệ Đế cho phép Tử Hàn làm quân sư cùng đi dẹp loạn. Đến nay đã gần một năm, áng chừng khoảng hơn tháng nữa là ca ca nàng sẽ về đến kinh thành.
Lại nói về Hạ Tử Lan, tuy cha nàng là quan văn nhưng do từ nhỏ không gần cha mà phần nhiều lại gần gũi với ca ca nên nàng yêu võ hơn yêu văn. Đối với người mẹ đã mất khi nàng còn nhỏ, Tử Lan không có mấy ấn tượng. Trong suốt thời thơ ấu của mình, Tử Lan chỉ thấy bóng lưng cao lớn của ca ca luôn đứng trước bảo vệ nàng. Nghĩ tới đây, lồng ngực Tử Lan dâng lên cảm xúc lạ lẫm