Thừa Mạc nhìn vẻ mặt thỏa mãn như con mèo nhỏ của Tử Lan thì tâm liền mềm như nước. Vẻ mặt như thế mới phù hợp với tuổi thật của nàng, không phải sao. Thiên Trì nhìn chủ tử, thấy vẻ mặt Vương gia dịu dàng thì giật mình, sau đó hơi ho nhẹ, chủ tử giấu mình lâu như vậy không thể vì một nữ nhân mà đánh mất được. Thừa Mạc nghe tiếng Thiên Trì thì tự biết mình mất cảnh giác liền lấy lại vẻ mặt băng tuyết ngàn năm.
Tử Lan đang ăn đầy hứng thú thì tiết mục chính của bữa tiệc bắt đầu, các tiểu thư lần lượt lên biểu diễn tài năng. Nhìn các nữ tử cố gắng hết mình chỉ vì tìm một đức lang quân như ý, Tử Lan chợt thấy bi ai, cũng có một chút hồi tưởng tới thế giới cũ. Ở kiếp trước, mặc dù chưa thực sự có công bằng nhưng ít nhất phụ nữ cũng được coi trong hơn rất nhiều. Thân là một người mang tư tưởng hiện đại lại trọng sinh vào thời cổ đại, Tử Lan không biết mình nên bi ai cho người ở đây hay cho chính mình. Có người nói, chỉ có người uống mới biết nước nóng hay lạnh. Tử Lan chợt cười nhẹ, hôm nay nàng lại tự nhiên đa sầu đa cảm. Lực chú ý của Tử Lan bị kéo về sân khấu chính, người đang đứng ở đó lúc này là Tiền Lệ Thu. Mỹ nhân mặc váy trắng, không những không nhạt nhòa mà còn tăng thêm nét ôn nhuận như ngọc. Tay áo rộng bay bay, gương mặt nhỏ nhắn, eo nhỏ thon gọn. Từng cánh hoa đào phấp phới bay càng tăng thêm chút ý vị. Tiếng đàn văng vẳng, Lệ Thu bắt đầu múa. Hai mắt Tử Lan lóe sáng, bản nhạc này là bản nhạc hôm trước nàng múa trong cung, tuy được hoà âm khác nhưng về căn bản là vẫn giống. Đối với những người chưa từng tham gia cung yến thì bài múa của Lệ Thu quả thực rất đặc sắc. Tuy nhiên, với những người đã từng thấy phong tư của Tử Lan thì cho dù Lệ Thu có múa tốt hơn nữa cũng không bằng Tử Lan.
Lệ Thu mỉm cười nhìn mọi người, hai má vì múa xong mà hơi hồng, nhìn sao cũng thấy là một mỹ nhân e thẹn. Tuy cũng có một số người gật gù tán thưởng, nhưng các vị Vương gia thì khá thờ ơ. Lúc Lệ Thu đang bối rối thì Hiên Vương gia lên tiếng:
-Nếu ta nhớ không nhầm thì cung yến lần trước Hạ tiểu thư cũng múa bài này thì phải.
Một câu nói thành công làm Lệ Thu run lên. Song, khi Thái tử lên tiếng, Lệ Thu chợt cảm thấy mình thất bại vô cùng
-Tử Lan muội muội phong hoa tuyệt đại, bức tranh của nàng Hoàng thượng cũng rất thưởng thức, đem đóng thành bình phong đặt trong Ngự thư phòng. Hôm trước diện thánh, Hoàng thượng còn hỏi bản điện hạ về Tử Lan muội muội đó.
Gần như ngay lập tức Tử Lan cảm thấy ánh nhìn thù địch tăng thêm. Nàng cười khổ rồi cũng đứng dậy đáp lễ:
-Tiểu nữ bêu xấu rồi.
-Chi bằng mời Hạ tiểu thư lên biểu diễn một chút để mọi người có thể ngắm nhìn – Người lên tiếng là Thái tử phi.
Tử Lan liếc nhìn Trương Tuế Lâm một cái đầy thâm ý rồi mới chầm chậm lên tiếng:
-Vậy tiểu nữ cung kính không bằng tòng mệnh.
Thực ra mà nói, Tuế Lâm nói như vậy là có một chút tư tâm. Cho dù nàng biết, trượng phu của mình không cách nào chung tình, trong phủ Thái tử cũng không ít thị thiếp, nhưng nàng cũng là nữ nhân, nàng muốn nhìn xem người Thái tử để ý là người như thế nào. Danh tiếng của Tử Lan, Tuế Lâm chỉ mới nghe chứ chưa được mục kích vì hôm cung yến nàng bị cảm mạo nên không đi được.
Tử Lan bước lên đài rồi quay về phía nam tử nói:
-Không biết có vị nào có thể cho tiểu nữ mượn một thanh bảo kiếm?
Thừa Mạc liếc nhìn Thiên Trì, Thiên Trì hiểu ý đi lên đưa kiếm của mình cho Tử Lan. Tử Lan chỉ liếc qua là biết đây thực sự là một thanh bảo kiếm không nhịn được nhìn về phía Thiên Trì và Thừa Mạc thêm vài lần. Sau đó, không cần nhạc đệm, Tử Lan rút kiếm ra múa. Nếu trước đây người ta chỉ thấy một Tử Lan mềm mại, ôn như thì hôm nay lại được nhìn thấy một mỹ nhân nghiêng thành nhưng không hề mất đi khí phách. Thanh kiếm như gắn liền với cánh