-Vương gia hạ lệnh không cho ai quấy rầy – Thiên Trì thản nhiên chắn trước mặt Tử Lan, một mực cung kính.
-Nếu hôm nay ngươi không để ta vào, đừng trách ta vô tình – Tử Lan lườm hắn, sát khí bắt đầu dâng lên. Thứ độc mà Hách Liên Thừa Diên hạ để nhằm vào nàng chắc chắn không phải thứ độc bình thường. Tử Lan cố gắng nén giận nói – Ta sẽ vào bắt mạch cho vương gia các ngươi, chất độc nếu để lâu ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy.
Thiên Trì nghe vậy thì giật mình ngước mắt nhìn Tử Lan. Trong lúc y bần thần, Tử Lan nhanh chóng đi vào, bỏ lại một câu:
-Nhất định không được để người khác vào.
Bên trong, Thừa Mạc đang vận nội công, dưới đất là ám tiễn dính máu đen, gương mặt của Thừa Mạc có phần nhợt nhạt. Tử Lan thấy vậy thì thoáng yên tâm, chứng tỏ chàng đã tự dùng nội lực ngăn chất độc phát tán. Nàng dè dặt lên tiếng.
-Vương gia, xin hãy để tiểu nữ bắt mạch.
Thừa Mạc đã sớm nhận thấy nàng đến, dần dần thu hồi nội lực, chất độc cũng đã bị kiềm hãm không sai biệt lắm.
-Không cần – chàng nói.
-Vương gia – Tử Lan ngồi xuống trước mặt chàng nói – Nếu Tử Lan không tự tay chẩn mạch sẽ không yên tâm,Vương gia muốn để Tử Lan day dứt sao?
Thừa Mạc nhìn nàng một chốc, sau đó không nhanh không chậm chìa cổ tay ra cho Tử Lan. Nàng mỉm cười nhẹ sau đó tiến hành chẩn mạch. Tuy nhiên, khi nàng dò được mạch tượng của chàng thì sửng sốt không thôi. Nàng tỉ mẫn xem xét, sau đó một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương, nàng nhìn Thừa Mạc đầy phức tạp.
-Vương gia, sao người có thể không yêu quý bản thân mình như thế - Tử Lan trách móc.
Thừa Mạc im lặng, sau đó một lúc lâu mới lên tiếng.
-Danh tiếng của Vô Cung chủ quả nhiên danh bất hư truyền, đệ tử của người đã tài giỏi như thế này….
Tử Lan quắc mắt nhìn chàng, bỏ cả xưng hô thông thường tức giận nói:
-Ngươi còn có tâm trạng tán thưởng? Ngươi biết tình trạng bản thân mình như vậy còn cố gắng vận công ép độc, ngươi chê mạng mình quá dài sao?
Thừa Mạc im lặng không nói. Tử Lan hừ một cái rồi ngồi xuống tự rót một tách trà uống, đòng thời cũng rót một tách trà cho chàng. Sau đó nàng lẩm bẩm: “Để ta suy nghĩ cho thật kĩ, thật kĩ mới được”
-Thật ra bênh tình của ta, danh y các nơi đều thúc thủ vô sách…. – Lời chàng nói tới đó đột nhiên ngưng bặt khi Tử Lan cho chàng một ánh mắt khinh bỉ, nàng nói:
-Đám lang băm đó là danh y? – Nàng cất cao giọng. Điều này không thể trách nàng được, sư nương của nàng khá cực đoan, bà cho rằng đám thầy thuốc trên giang hồ lấy danh nghĩa trị bệnh cứu người lúc nào cũng lên án bà thực chất chỉ là lũ lang băm, trước mặt thì như vậy nhưng không biết sau lưng làm chuyện mờ ám gì. Nàng hỏi – Vương gia có từng mời Bạch lão tiên sinh chưa?
-Đã có duyên gặp mặt – Chàng thành thực trả lời.
Tử Lan gật gù. Tuy nói sư nương nàng khinh miệt đám danh y nhưng có hai người bà rất tôn trọng, người đàu tiên là sư phụ của bà Tổ tiên sinh đã qua đời cách đây chục năm, người thứ hai chính là Bạch lão tiên sinh Bạch Chi Kính. Trong ba năm trên thâm sơn có một dịp Bạch lão tiền bối lên thăm sư nương nàng, nàng đã có dịp gặp mặt, đó là cụ ông quắc thước nhưng ánh mắt luôn sáng ngời, cực kì sâu sắc, lại hiểu biết chuyên sâu về y lí. Nàng nhìn Thừa Mạc, có vẻ như tình trạng của chàng Bạch lão tiền bối cũng không có cách. Khó trách, mặc dù xưa kia ông và sư tổ của nàng là bạn thâm giao nhưng một người đam mê độc thuật, còn Bạch lão tiên sinh lại thiên về y thuật cứu người, chuyên trị các bệnh nan y. Tính ra trong phương diện giải độc nàng có đôi chút tự tin hơn ông, kết hợp với kiến thức y học hiên đại, nàng nghĩ mình có thể chữa được. Tử Lan ngước mắt nhìn Thừa Mạc nãy giờ vẫn lẳng lặng ngồi bên dè dặt nói:
-Ngươi có thể để ta xem chân của ngươi không?
Gương mặt của chàng chợt cứng lại. Tử Lan hiểu nỗi khổ tâm của Thừa Mạc, đôi chân của chàng giống như giới hạn cuối cùng cho tôn nghiêm của