-Ta không đùa – Vô Hà Tuyết cười tủm tỉm nói – Nếu con không nhìn nhận hắn thì làm gì có chuyện con trích máu làm thuốc ?
-Lương y từ mẫu, hơn nữa chữa bệnh nan y là thách thức mà bất kì thầy thuốc nào cũng muốn làm – Tử Lan bình tĩnh đáp.
-Con mà là từ mẫu ? – Vô Hà Tuyết mỉa mai nói – Ta không hiểu sao con lại có thể áp dụng y lí mà ta khổ tâm truyền đạt đi giết người lung tung.
-Con không giết lung tung, là tự chúng tìm tới trước – Tử Lan lạnh lùng nói.
-Nhưng mà phải công nhận thủ pháp phóng châm của con rất đẹp mắt, hơn sư phụ con nhiều – Vô Hà Tuyết nằm xuống chiếc ghế mây trong sân, vừa lim dim mắt vừa nói – Hôm trước ta thấy sư huynh con khắc 1 chiếc ống trúc rất tinh xảo, chắc lại là đồ chơi của con rồi.
-Là ống đựng châm này ? – Tử Lan lấy từ hông ra một ống trúc nho nhỏ gồm 4 thanh trúc gộp lại, bên trong mỗi thanh trúc là 100 chiếc kim châm cứu mà nàng hay dùng – Đáng tiếc kim này không dùng cứu người được.
-Con thêm gì vào à ? – Vô Hà Tuyết hứng trí bừng bừng hỏi, không quan tâm đến Thừa Mạc đang ngồi im lặng bên cạnh.
-Một ống kịch độc, một ống thuốc tê, còn hai ống bình thường – Tử Lan nhàn nhạt đáp – Sư nương, con thấy người nên về Tuyệt Mệnh Sơn đi.
-Ta còn chơi chưa đã – Vô Hà Tuyết nói – Lâu lắm ta mới xuống núi mà.
-Vậy sư nương người đi với sư phụ đi – Tử Lan ghét bỏ nói.
-Ta ở đây giúp con – Bỗng nhiên Vô Hà Tuyết nghiêm túc hẳn.
-Con tự lo liệu được – Tử Lan không để ý lắm nói.
-Ta là sư nương của con – Vô Hà Tuyết nghiêm khắc nói – Nhưng con cũng giống con gái của ta, ta không thể thấy con gái mình bị ăn hiếp mà không ra tay được.
-Sư phụ khôi phục Ma giáo và thu phục Thần giáo đã là giúp con một ân huệ lớn rồi – Tử Lan cũng nói – Con không muốn mọi người tham dự vào chuyện triều đình.
-Ý ta đã quyết, ít ngày nữa sư phụ con giải quyết chuyện Ma giáo xong sẽ quay lại kinh thành, ta đã mua một trang viên ngoại thành, chúng ta sẽ dọn ra đó – Vô Hà Tuyết đứng lên nói – Con đừng bướng bỉnh nữa.
Nói rồi bà bỏ đi để lại Tử Lan và Thừa Mạc im lặng trong sân.
-Bà ấy rất yêu thương nàng – Thừa Mạc cảm khái nói.
-Ta biết – Tử Lan đáp nhỏ - Họ là gia đình của ta, nên ta không muốn kéo họ xuống vũng bùn này.
Thừa Mạc đẩy xe lại gần Tử Lan, nắm tay nàng nói :
-Nếu nàng thực sự yêu quý và tôn trọng một người, hãy để họ lựa chọn, đừng quyết định giúp họ - Thừa Mạc nói.
Tử Lan nhìn ánh mắt thâm thúy của Thừa Mạc, dường như nàng hiểu ra điều gì đó ẩn trong lời nói của hắn nhưng nàng lại sợ tìm hiểu kĩ hơn nên im lặng rút tay ra rồi nói trước khi đi :
-Chiều ta sẽ đến viện ngươi để giúp ngươi ngâm thuốc.
***
Chiều, Tử Lan đúng giờ đến viện của Thừa Mạc, trước đó nàng đã sai người nấu nước thuốc sau đó mang theo.
-Quá trình này không được để nước nguội – Tử Lan dặn dò Thiên Trì – Ngâm một canh giờ, sau đó ta sẽ bấm huyệt, tốt nhất là từ ngày mai các ngươi chuẩn bị sẵn một phòng sắc thuốc và nấu nước gần đây đi.
-Tại hạ đã biết – Thiên Trì đáp.
Sau đó, Tử Lan ngồi bên ngoài bình phong vừa dặn dò Thừa Mạc lưu chuyển chân khí vừa tập viết chữ. Đến lúc gần xong, Tử Lan lại nghe tiếng hít khí rất nhỏ trong bình phong, nàng vội nói :
-Mới đầu hai chân sẽ rất đau, ngươi cố chịu một chút.
Nghe ngữ khí quan tâm của Tử Lan, Thừa Mạc mỉm cười nhẹ nhàng, đau đớn dường như cũng giảm đi một chút.
Sau khi Thừa Mạc ngâm thuốc xong được Thiên Trì đỡ lên giường, theo phân phó của Tử Lan che những phần nhạy cảm, chỉ để lộ đôi chân. Tử Lan bắt đầu vừa ấn huyệt vừa nói :
-Ấn huyệt giúp kích thích cảm giác ở chân, hôm nay