Tử Lan rút thư ra đọc, bên trong có 2 tờ giấy, một tờ ngắn hơn Tử Lan đọc trước. Việc Tử Lan nhờ Thừa Mạc là điều tra các Ám Hành Ngự Sử còn lại và hộ tống họ về kinh đô, nàng sẽ để họ ở Bách Hoa lâu, kĩ viện nàng vừa mở tháng trước, nơi đó là nơi không ai có thể thám thính được. Trong thư Thừa Mạc báo với nàng trong 3 Ám Hành Ngự Sử còn lại có 1 người theo phe Hồ Tấn, còn 2 người vẫn không biết chuyện, người kia đã bị Thừa Mạc thủ tiêu, còn hai người còn lại cũng đã được đưa về kinh đô. Hắn còn báo với nàng thư liên lạc giữa Thừa Tướng và Tiền Chấn hắn đã nắm được. Còn lá thư còn lại dài hơn chủ yếu là hắn viết cho nàng, đại khái là gần 2 tháng nay nàng không đến thăm hắn, hắn rất nhớ nàng. Tử Lan mỉm cười, có vẻ rất giống thư tình, nàng cũng định qua thời gian bận rộn này để đến xem chàng, đồng thời xem chân chàng đã hồi phục tới đâu.
-Tiểu thư – Bạch Dạ từ bên ngoài đi vào nói – Lam Giáo chủ đã về tới kinh thành, người nhắn tiểu thư đến gấp.
Tử Lan nghe vậy thì nhíu mày nói :
-Đi, chuẩn bị xe ngựa đến Bạch trang.
Bạch trang là viện mà sư nương nàng mua được 3 tháng trước, nằm ở ngoại ô kinh thành, bên trong rộng rãi và rất nhiều đình viện xây theo phong cách Giang Nam.
Vừa vào cửa nàng đã được gia nhân dẫn đến tiền thính.
-Sư phụ - Tử Lan hơi cúi người chào.
-Dư đảng của Thần Giáo đã đến kinh đô – Lam Trì chau mày đi thẳng vào vấn đề – Bọn chúng khó diệt hơn ta tưởng, đặc biệt là tên Tả Nghiêm đó, thủ đoạn cực kì cao thâm, chưa kể việc đi lần này hắn đã bỏ tâm huyết từ nhiều năm nay.
-Con sẽ chú ý – Tử Lan ngồi xuống ghế dưới đáp – Nhưng việc hắn đến kinh thành đối với con chưa hẳn là chuyện xấu – Tử Lan mỉm cười nói – Nếu nhân cơ hội này tìm được chứng cớ hắn có liên hệ với Hiên Vương thì không cần phải nói nữa. Một lúc con sẽ diệt được hai cừu nhân.
-Ta hi vọng vậy – Lam Trì nói – Nếu con cần sự giúp đỡ thì cứ nói.
-Con không nghĩ kéo mọi người tham dự vào chuyện triều đình, chuyện sư nương ở lại đây con đã ngăn cản – Tử Lan nói thẳng – Nhưng con nghĩ nếu sư nương ở 1 nơi ko dễ tìm thấy con thì người lại ko yên tâm nên con không ngăn cản nữa. Cho nên chuyện này con sẽ tự mình làm, sư phụ cứ yên tâm – Tử Lan nhấp 1 ngụm trà nói – Nhưng mà con muốn xin sư phụ 1 thứ.
-Thứ gì ? – Lam Trì nghi hoặc hỏi.
-Con muốn xin Thanh Phong Huyền Đan – Tử Lan đáp.
-Con bị thương à? – Lam Trì nghi hoặc hỏi.
-Nó muốn xin cho tình lang thì có – Vô Hà Tuyết lớn tiếng chọc ghẹo nàng.
-Tình lang? – Lam Trì nhướng mày, sắc mặt không tốt lắm.
-Hiền tế này muội thẩm định rồi, huynh không cần lo – Vô Hà Tuyết nói – Chỉ có điều đôi chân đó liệu có hoàn hảo vô khuyết hay không cũng là vấn đề.
-Chân? – Tâm Lam Trì vừa đặt xuống lại lần nữa treo cao.
-Nó bị trúng độc mà lại không giải được nên ép xuống chân, kết quả là ngồi xe lăn – Vô Hà Tuyết tường thuật ngắn gọn.
-Vì thế nên con mới xin Thanh Phong Huyền Đan? – Lam Trì hỏi Tử Lan.
-Nhưng thuốc có 3 phần độc, Thanh Phong Huyền Đan mặc dù là thánh dược trị thương, đặc biệt là về gân cốt nhưng nếu cơ thể từng có độc mà không trị tốt sẽ để lại biến chứng – Vô Hà Tuyết nghiêm túc nói.
-Con biết – Tử Lan đáp – Nhưng gân cốt của hắn đã không đụng đến nhiều năm như vậy, nếu không có Thanh Phong Huyền Đan thì cho dù sau này hắn có đứng lên được cũng không thể đi lại hoàn toàn như người bình thường được. Dư độc con đã trừ tốt. Sư nương, người không tin con sao?
-Ta tin – Vô Hà Tuyết nói – Ta biết con học không ít từ Bạch sư bá và với kiến thức của con thì