Nhìn sắc trời, lúc bắt đầu là chính Tỵ (khoảng mười giờ sáng), bây giờ đã qua khoảng hai canh giờ, mặt trời bắt đầu nghiêng về phía tây nhưng khoảng đất trước mặt Tử Lan vẫn chưa thấy ai. Bạch Dạ và Ám Dạ đều ngồi tựa vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần, Tử Lan cũng vậy.
Khoảng chừng gần nửa canh giờ sau, một nhóm mười người đầu tiên đã cán đích.
Với mức độ cạm bẫy dày đặc của Tử Lan bày ra thì những người vượt qua khó mà lành lặn được. Tử Lan tinh mắt nhìn thấy một người vẫn còn khá chỉnh tề, chỉ là y phục không còn nguyên vẹn và trên tay có vài vết cào nhỏ, còn lại đều hoàn hảo. Đồng thời nàng cũng nhìn thấy một người có vẻ cương trực, quyết đoán, thần thái sáng láng, có tài lãnh đạo. Theo sau nhóm người này là lục tục những nhóm nhỏ khác lần lượt đến. Tới khi kết thúc cuộc thử thách, tổng cộng có một trăm hai mươi người đạt yêu cầu. Điều này đã tốt hơn mức nàng mong đợi.
Sau khi cho những người này nghỉ mệt và uống nước, Tử Lan chỉ vào người chỉnh tề nhất và người có tài lãnh đạo. “Hai ngươi tiến lên. Hai ngươi tên gì?”
“Tiểu binh tên Mục Tàng”. Người chỉnh tề đáp.
“Tiểu binh tên Lộ Hằng”. Người còn lại cũng đáp.
“Tốt, tạm thời Lộ Hằng sẽ là người chịu trách nhiệm cho cả nhóm, Mục Tàng sẽ ở vị trí mưu sĩ tạm thời. Ngày hôm nay các ngươi về nghỉ ngơi cẩn thận, bắt đầu từ ngày mai sẽ là những bài tập căn bản. Ngày mai sẽ tập trung tại đây lúc chính Dần, các ngươi về đi”. Tử Lan ra lệnh.
“Tuân lệnh”.Một trăm hai mươi người người đồng thanh như một, qua bài kiểm tra vừa rồi, họ đã phần nào thể nghiệm mức độ hiểm độc của vị thư sinh văn nhã trước mắt nên dù trong lòng bán tín bán nghi nhưng ngoài mặt vẫn phải cung kính.
***
Sáng hôm sau, đúng giờ Tử Lan cùng Bạch Dạ và Ám Dạ đã đến khoảnh trống, một trăm hai mươi người đã tập hợp đủ. Đêm qua nàng đã cho người đem một vài vật dụng đến đây để luyện tập độ dẻo dai cho thân thể. Hôm nay Tử Lan mặc một bộ đồ võ màu đen, mái tóc búi gọn tăng thêm vài phần anh khí.
“Trước khi tiến hành luyện tập, ta sẽ nói một vài điều như sau. Trận chiến với Bạch quốc đang ở trước mặt, chỉ còn khoảng hơn nửa tháng nữa, chiến sự có thể nổ ra bất kì lúc nào. Ta muốn lúc đó các ngươi đều đã hoàn thành xong khóa huấn luyện này. Nhóm quân này không phải là nhóm quân sẽ giao phong chính diện, các ngươi sẽ là những người ẩn trong tối, một con bài tẩy, một ngọn ám khí tạo nên sự đột biến trong chiến trận cho quân ta”. Tử Lan nhìn lướt qua những khuôn mặt ở đây. “Vì thế, hôm nay các ngươi hãy những gì ta nói đây. Tiêu chí đầu tiên của đội quân này đó là phải tận dụng mọi khả năng giết chết kẻ địch trong vòng một chiêu, bất kể là bằng cách quang minh chính đại hay là cách ti bỉ, vô sỉ. Ta không quan tâm cách các ngươi đạt được mục đích, ta chỉ quan tâm thành quả. Vì thế, vứt hết những suy nghĩ chính nhân quân tử đi. Thứ hai, người của đội quân này sẽ chỉ nhận lệnh trực tiếp từ ta, nếu các ngươi không phục có thể lên tiếng, ta sẽ không chấp nhận việc hai lòng. Thứ ba, cùng tiến cùng lùi, đã quyết định mục tiêu thì phải giải quyết triệt để. Thứ tư, điều quan trọng nhất, đó là giữ mạng, khi còn mạng mới có thể tái tổ chức tấn công đoạt lại mục tiêu. Trong đầu các ngươi phải luôn luôn nhớ rõ, không có ngoan tuyệt nhất, chỉ có ngoan tuyệt hơn. Đã rõ chưa?”
“Rõ”. Người đầu tiên lên tiếng lại là Mục Tàng và Lộ Hằng.
Những người khác vẫn còn hoang mang, một lúc sau, khi đã hiểu hết lời nàng vừa nói mới kịp phản ứng lại. Tử Lan hỏi lại một lần nữa. “Tất cả đã rõ chưa?”
“Rõ”. Tiếng hô anh khí mười phần từ một trăm hai mươi con người vang lên.
“Sau đây sẽ là lịch tập”. Tử Lan chỉ những dụng cụ ở trước mặt họ. “Đây là những dụng cụ luyện thể lực và độ dẻo dai, mục tiêu là các ngươi phải hoàn thành tất cả những động tác này trong vòng một nén nhang. Ta sẽ làm mẫu trước cho các ngươi thấy. Phần luyện tập này các ngươi đều phải bước qua. Phẩn khởi động sẽ là chống đẩy năm mươi cái, sau đó hoàn thành những động tác này, cuối ngày các ngươi sẽ chạy một vòng quanh núi, ta cùng thuộc hạ của ta sẽ tùy cơ đánh lén để kiểm tra năng lực của các ngươi. Bắt đầu vào lúc chính Dần cho đến chính Dậu thì kết thúc một ngày. Các ngươi có nửa canh giờ nghỉ ngơi buổi trưa để ăn uống. Ta