Thành Vũ Phách của Hành quốc không tráng lệ, uy vũ như Vân quốc mà lại vô cùng tinh tế, trang nhã. Hơi thở văn nhân và hương vị phương nam nồng đượm khiến tâm tình người ta có chút buông lỏng cùng nhàn nhã. Trên đường dễ dàng nhìn thấy những cô nương yểu điệu mặc trang phục nhiều lớp, đầu đội nón có mạng che đi dạo. Những tà áo theo bước chân họ tung bay nhiều màu trông như những chú bướm sặc sỡ. Tử Lan có phần yêu thích không khí ở đây hơn ở Vân quốc. Hành quốc là một quốc gia đẹp. Đi chừng nửa canh giờ xe ngựa dừng trước một biệt viện đề bảng: “Lê Viện”. Bước vào bên trong, một làn gió mang theo nhàn nhạt mùi hoa ập vào làm cho người ta cảm thấy khoan khoái.
“Hoan nghênh Mặc Quân đến tệ xá”. Trong giọng nói của Hiên Viên Nhuận có một chút vui vẻ, xem ra hắn rất thích biệt viện này.
Tử Lan thấy hắn nhanh chân bước vào, cũng cho ngừoi khênh đồ đạc vào thì quái dị hỏi: “Ngươi không về Hiên Viên phủ?”.
Hiên Viên Nhuận nghe vậy thì mỉm cười vân đạm phong kinh: “Trước giờ Nhuận đều ở đây, rất ít khi về gia phủ”.
Tử Lan nghe vậy thì hơi nhướn mày, xem ra Hiên Viên Nhuận cũng không được gia tộc xem trọng. Nhưng nàng không nghĩ quá nhiều về điều đó. Lê Viện này đúng với cái tên, trồng rất nhiều hoa lê, gần đến mùa nở hoa, đã có nhiều hoa nở sớm đem lại mùi hương thanh nhã lan tỏa cả biệt viện. Hiên Viên Nhuận cho người dẫn nàng đến một viện nhỏ nằm gần chủ viện tên là Tử Sa viện. Bên trong có một vườn hàn mai nho nhỏ, bây giờ đã qua mùa đông, nếu còn trong mùa đông có lẽ sẽ thấy một vườn hàn mai nở hoa cực kì đẹp. Xung quang trồng đa số là trúc, xen một vài cây lê và vài cây hoa quế, tạo nên không gian tươi mát. Viện không lớn nhưng rất u tĩnh, Tử Lan rất thích. Biệt viện này mang đậm hơi thở phương nam, làm nàng cũng có chút thoải mái.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Hiên Viên Nhuận đến bái phỏng. “Nhuận đến là có một giao dịch với công tử”.
“Nói thử xem”. Tử Lan từ tốn uống trà.
“Sắp tới Nhuận phải tham gia rất nhiều cuộc hội họp, muốn mời công tử cùng đi, công tử muốn tiến vào giới thượng lưu Hành quốc hẳn là nên chấp nhận đề nghị này”. Hiên Viên Nhuận vẫn ôn hòa nói.
“Điều kiện là gì?”. Tử Lan cũng không để nụ cười ôn hòa, vô hại đó đánh lừa. Nàng biết cách nhanh nhất để hiểu rõ thế cục không gì khác ngoài việc bắt tay với người này.
“Một là Mặc Quân chấp nhận gặp Hành quốc quân một lần, hai là….”. Hiên Viên Nhuận hơi ngập ngừng rồi nói. “Nhuận muốn công tử nam phẫn nữ trang”.
“Cái gì?”. Tử Lan nhướn cau mày hỏi lại.
“Mong công tử tha lỗi, Nhuận cũng không muốn như vậy, tuy nhiên muốn quang minh chính đại đưa Mặc Quân đi tham gia yến hội chỉ có lấy thân phận là…”. Hiên Viên Nhuận không nói tiếp nhưng hắn tin Mặc Quân có thể hiểu ý hắn.
Tử Lan chau mày, nàng không muốn như vậy lắm. “Ngươi hẳn là biết thực ra không cần sự giúp đỡ của ngươi ta vẫn có thể có những thứ ta muốn”. Mục đích chính của Hiên Viên Nhuận hẳn là muốn nàng đi gặp Hành quốc quân. “Thêm một điều nữa, nếu ngươi muốn ta chấp nhận chuyện này, ta muốn ngươi đáp ứng một yêu cầu của ta, một yêu cầu chắc chắn ngươi có thể thực hiện”.
Hiên Viên Nhuận suy nghĩ một lát rồi đáp ứng. “Được, yêu cầu của Mặc Quân là gì?”.
Tử Lan cười cười nói: “Cái này, cứ để đó đã, khi cần ta sẽ nói”.
Hiên Viên Nhuận nở nụ cười ôn hòa: “Muốn chiếm tiện nghi của Mặc Quân thực sự rất khó”. Sau đó hắn ra hiệu cho nha hoàn mang nữ trang hắn đã chuẩn bị vào cho nàng. “Mặc Quân, hợp tác vui vẻ”.
“Ta có dự cảm, chúng ta sẽ còn hợp tác lâu dài”. Tử Lan không để ý nói.
“Chiều tối ngày mai sẽ có một yến tiệc ở phủ Thừa tướng, đây là những gì Mặc Quân cần biết nhưng quan hệ rắc rối trong đó, Mặc Quân hẳn là nên tự mình trải nghiệm, tự mình suy đoán”. Hiên Viên Nhuận đưa cho nàng một tập giấy nói.
Tử Lan gật đầu không để ý lắm. Nàng chăm chú đọc thông tin trên tay. Hiên Viên Nhuận thấy vậy thì đi ra ngoài.
***
Chiều hôm sau, nàng để cho Tử Y tùy ý chải một kiểu tóc đơn giản, dùng một cái khăn lụa che lại cổ để Hiên Viên Nhuận không nghi ngờ, trở lại giọng nói cố hữu, mặc sa