Nghĩ đến những người đó, sắc mặt Tử Lan liền âm tàn. Bỗng nhiên một bóng người tiến vào tầm mắt khiến Tử Lan giật mình tỉnh lại
-Tẩu tẩu – Tử Lan nhìn người trước mặt ôn nhu nở nụ cười với mình thì cũng lập tức ngọt ngào cừoi đáp lại – Tẩu tìm muội sao ?
-Ừ - Lan Nguyệt nói – Vào phòng nói chuyện được không ?
-Vâng – Tử Lan híp mắt cười ra mở cửa cho tẩu tẩu.
Khi Lan Nguyệt đã yên vị, Tử Lan pha một ấm trà rồi cẩn thận rót cho Lan Nguyệt.
-Tử Lan trưởng thành không ít – Lan Nguyệt nhìn Tử Lan cảm khái nói. Nhớ lúc mới tới đây, dù nàng ra vẻ thân cận và làm như không có chuyện gì nhưng Lan Nguyệt vẫn nhận ra sự phòng bị của Tử Lan, dần dần Tử Lan mới mở lòng mình và nở nụ cười của 1 cô gái tuổi trể nên có. Hơn nữa một năm trở lại đây càng thêm ổn trọng, thong dong. Người như vậy, sợ rằng Thái sơn có sụp trước mắt thì mặt cũng không đổi sắc. Nghĩ đến đây, Lan Nguyệt vô thức đưa tay lên vuốt ve gương mặt tinh xảo của Tử Lan, thở dài. Lan Nguyệt biết rằng sắp tới đây, Tử Lan sẽ khó mà có thể mỉm cười như khi ở cùng bọn họ được nữa, vì cô phải gánh vác trách nhiệm rất lớn.
Tử Lan thấy Lan Nguyệt thương tâm thì lòng dâng lên 1 tia hiểu rõ, biết tẩu tẩu xót mình khiến Tử Lan có chút ê ẩm, vội nắm tay tẩu tẩu nói
-Tẩu tẩu, tẩu không nên lo lắng, muội luôn luôn là tiểu sư muội dễ thương của tẩu
Lan Nguyệt nghe thế thì mỉm cười :
-Ta biết – Nói rồi, Lan Nguyệt đưa con Tử Lan hai món đồ - Đây là quà tiễn biệt của sư huynh và tẩu – Cả bốn người họ đều biết, Tử Lan sắp ra đi – Cái này là Kim Xà giáp, có thể bảo hộ thân thể, muộn phải luôn mặc trên người – Lan Nguyệt chỉ vào chiếc áo giáp màu vàng kim – Còn đây là găng tay bạc có thể chặn được đao thương, là vật gia truyền của Huyết Ảnh Môn. Từ giây phút này, muội là truyền nhân đời thứ ba mươi tám của Huyết Ảnh Môn – Lan Nguyệt nghiệm nghị nói.
Tử Lan sửng sốt nhìn tẩu tẩu, quả thật trong ba năm này, Tử Lan không những học hết của sư phụ sư nương mà còn nhận được sự chỉ dạy không ít của vị tẩu tẩu này cùng sư huynh. Nhưng Tử Lan vạn lần không ngờ tẩu tẩu lại có thể giao Huyết Ảnh Môn cho nàng.
-Cái này không được đâu tẩu tẩu – Tử Lan vội từ chối.
-Ta đã quy ẩn giang hồ, không còn vướng bận tới những gió tanh mưa máu đó nữa nên không cần – Lan Nguyệt vỗ vỗ mu bàn tay của Tử Lan nói – Nhưng muội sắp phải đối mặt với mấy lão hồ li đó, không có vốn làm sao được. Sản nghiệp Huyết Ảnh Môn tẩu cũng không dùng đến, để đó cũng không được gì, đưa cho muội là quyết định sáng suốt nhất.
Tử Lan biết tẩu tẩu nói đúng, chiến tranh chính trị, thiếu nhất luôn luôn là tiền. Huyết Ảnh Môn lúc đó bị huyết tẩy cũng vì có người muốn đoạt sản vật của Huyết Ảnh Môn, môn phái được xem là giàu có nhất giang hồ, phú khả địch quốc, nhưng đáng tiếc họ không thể tìm thấy ngân khố nên số bạc đó còn nguyên đến bây giờ. Vị trí ở đâu thì đại khái Tử Lan đã được tẩu tẩu nói qua trước đây, có lẽ từ lúc truyền thụ Huyết Xà chưởng cùng Huyết Ảnh thủ cho Tử Lan, Lan Nguyệt đã quyết định giao lại cho mình. Tử Lan cảm kích nhìn vị tẩu tẩu không có chút quan hệ máu mủ nào với mình, nước mắt lặng lẽ rơi
-Nha đầu, lớn rồi còn khóc nhè – Lan Nguyệt ban đầu hơi sửng sốt, sau lại mỉm cười nhẹ nhàng, gạt nước mắt cho Tử Lan – Kim Xà giáp này là sư huynh muội chiếm được trong Đại hội Võ lâm vừa qua, bảo là cho muội nhưng huynh ấy thẹn thùng, không muốn tự đưa nên nhờ ta.
-Tẩu tẩu – Tử Lan nín khóc, cô biết bây giở không phải lúc bi lụy – Muội sẽ về thăm mọi người mà, đây luôn luôn là nhà của muội.
-Ừ - Lan Nguyệt cười đến sáng lạn – Muội có thể về bất cứ lúc nào, mọi người đề đón chào muội. Nếu có khó khăn, đừng ngại, cứ báo với sư huynh, chúng ta nhất định giúp đỡ muội.
-Cảm ơn tẩu – Tử Lan thật lòng cảm kích Lan Nguyệt.
Vài ba ngày sau đó, mặc dù mọi người đều tỏ ra vui vẻ như thường nhưng Tử Lan cảm nhận được ánh