“Huynh có biết tên của Phiêu Diêu Tiên Tử không?”. Lam Trì hỏi.
“Trong phiếu đăng kí ghi là Bạch Vân La”. Tiêu Vĩ xác nhận.
Họ Bạch. Ánh mắt Tử Lan hơi lóe lên, sau đó nhanh chóng được nàng giấu đi không còn vết tích. Nàng chỉ chăm chú uống trà, dành lại phần trao đổi cho hai người đàn ông.
“Nhưng mục đích của những người đó là gì?”. Lam Trì nói.
“Ta chưa biết, nhưng mà ta nghe nói trong Huyết Ảnh kiếm phổ có bản đồ dẫn đến bảo tàng của Huyết Ảnh môn”. Tiêu Vĩ suy nghĩ một chút rồi nói.
Lam Trì không đáp, không ai biết Kiều Lan Nguyệt là người cuối cùng còn sót lại của Huyết Ảnh Môn. Lam Trì trao đổi một ánh mắt đầy thâm ý với Tử Lan. Tử Lan nhếch môi cười. Chuyện của Huyết Ảnh môn thì nên tìm người của Huyết Ảnh môn mà hỏi, Tử Lan tin rằng tiền tài không phải là thứ mà gia tộc lánh đời muốn hướng đến. Sau ba, bốn tuần trà, Tiêu Vĩ mời Lam Trì và Tử Lan đến khu vực luyện tập của đệ tử Bích Kiếm sơn trang. Lam Trì nổi danh trên giang hồ là một người có khả năng sư dụng thuần thục rất nhiều vũ khí, Tiêu Vĩ muốn nhờ hắn chỉ giáo cho các đệ tử trong sơn trang, còn nếu không, Tiêu Vĩ liếc nhìn Tử Lan đang đi bên cạnh Lam Trì, Cung chủ Linh U Cung hẳn là võ công cũng không kém.
Tử Lan thừa biết mục đích của Tiêu Vĩ nhưng nàng lười quan tâm. Nếu hắn muốn nàng dạy dỗ đám học trò bất tài của hắn thì nàng cũng rất sẵn lòng.
Sân tập của Bích Kiếm sơn trang là một trảng đất rộng, xung quanh trồng rất nhiều trúc. Trên sân có chừng trăm đệ tử. Bên cạnh việc luyện võ thì Bích Kiếm sơn trang còn nhận thêm việc làm bảo tiêu để duy trì hoạt động. Theo như Tiêu Vĩ nói thì hôm nay có một nhóm tương đối giỏi đã đi ra ngoài làm. Trên sân có ba sắc áo, áo màu lam, màu vàng và màu đen. Dựa theo số lượng người của từng nhóm Tử Lan có thể đoán ra đây là cách phân chia cấp bậc trong Bích Kiếm sơn trang. Tử Lan nhìn một vòng, nàng chú ý thấy có một cô bé mặc trang phục đen mặc dù tuổi còn rất nhỏ. Tử Lan lên tiếng hỏi.
“Tiêu trang chủ, cô bé kia là ai vậy?”.
“Đó là con gái thứ hai của ta”. Tử Lan có thể nghe thấy niềm tự hào khó giấu trong lời nói của Tiêu Vĩ.
“Ta muốn thử đấu với cô bé đó”. Tử Lan nhếch mép cười, không đợi Tiêu Vĩ lên tiếng, cô dùng khinh công đáp xuống trước mặt cô bé kia và ra chiêu. Đây là quyền pháp của Huyết Ảnh môn. Từng chiêu từng chiêu chính xác chỉ nhằm đoạt mạng, dù Tử Lan đã giấu đi sát khí của mình nhưng cô bé vẫn giật mình không nhẹ. Dù gì cô bé cũng chỉ mới tầm mười bốn, mười lăm tuổi. Tử Lan chỉ dùng tay phải ra chiêu nhưng cô bé vẫn thấy tương đối khó chống đỡ. Tuy nhiên trên mặt cô bé hiện rõ nét không cam lòng. Tử Lan nhếch môi cười, cô dùng đến hai tay và trong vòng một chiêu đã chế ngự được cô bé kia.
Tử Lan bật cười: “Khá lắm, tiếp được nhiều chiêu như vậy”.
“Ngươi là ai?”. Chất giọng non nót của cô bé vang lên.
“Vân nhi, không được vô lễ”. Tiêu Vĩ tiến đến chỗ hai người, quát nhẹ. “Mau bái kiến Cung chủ Linh U cung”.
Tiêu Vân nghe vậy thì khuôn mặt lộ rõ vẻ khiêm nhường, cô bé hơi cúi người chào nàng. “Bái kiến Cung chủ”.
“Tiếp được ta hơn năm mươi chiêu, lệnh ái là người có tài đấy”. Tử Lan nhếch môi cười, sau đó lui về đứng chung với Lam Trì.
“Mau tạ ơn Cung chủ chỉ giáo”. Tiêu Vĩ vuốt nhẹ tóc con gái.
“Tạ Cung chủ đã chỉ giáo”. Cô bé cất giọng nói.
***
Sáng hôm sau, Tử Lan tiến đến võ đài, theo kết quả sắp đặt, nàng sẽ gặp Phiêu Diêu Tiên Tử Bạch Vân La. Hôm nay nàng cầm theo thanh kiếm Kì Nha, một trong hai thanh kiếm mà ông nội Thừa Mạc đã tặng cho cả hai, là một cặp với Đoạn Nha kiếm. Thứ nàng thích nhất ở thanh kiếm này là độ mềm dẻo và chuôi kiếm cực kì đơn giản nhưng cũng vô cùng tinh xảo. Ở chuôi kiếm có gắn một chùm năm cái chuông bạc nhỏ.
Bạch Vân La cũng dùng kiếm, dù Tử Lan biết đó không phải là thứ nàng ta quen dùng. Tử Lan lần này dùng là Tiêm Vân Kiếm pháp, một trong những môn võ làm nên tên tuổi của Lam Trì. Đây là loại kiếm pháp