Nơi này vốn là nơi cậu mua để dưỡng lão, tạm thời không có dự định ở đây nên căn nhà vẫn chỉ quét sơn trắng như trước đó, ngoài việc đã sắm thêm một vài vật dụng cần thiết và lắp đặt điện nước ra thì cái gì cũng không có, toàn bộ căn nhà chẳng khác nào hộ nghèo phiên bản nâng cấp.
Tống Vân Hồi thích ứng rất nhanh, cậu treo quần áo vào trong tủ, tiện thể đặt một vài đồ đạc lung tung lộn xộn và nhạc phổ lên trên bàn.
Có hơi đói.
Trước đây lúc ở bệnh viện, giờ này lẽ ra cậu đã sớm ăn cơm rồi.
Tống Vân Hồi ngồi bên mép giường, một chân bắc lên giường, cậu cúi đầu lướt điện thoại, nhìn xem có thức ăn nhanh gì đó không.
Nhưng thật đáng tiếc, xung quanh chỗ cậu ở không có nhiều địa điểm bán thức ăn lắm.
Đang xem điện thoại thì nơi mắt cá chân của cái chân đang đặt dưới đất truyền đến một xúc cảm kỳ lạ, Tống Vân Hồi đang định cúi đầu xuống nhìn thì chuông cửa lại vang lên.
Tống Vân Hồi liền đứng dậy, đi về phía cửa.
Không ai biết cậu đang ở đây cả, giờ này không phải chủ sỡ hữu bất động sản thì chính là người kỳ lạ nào đó.
Cửa còn mới nên vẫn chưa kích hoạt hệ thống camera.
Tống Vân Hồi đặt điện thoại lên cái tủ cạnh lối ra vào, cậu lắc lắc tay, mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, một luồng gió mát lạnh ngay lập tức xông thẳng vào, còn mang theo cả! ! mùi thơm của đồ ăn?
Tống Vân Hồi ngước mắt lên.
Đứng ở cửa là một người đàn ông, anh ta cao hơn cậu nửa cái đầu, vận một thân quần áo đen thui từ trên xuống dưới, mũ và khẩu trang cũng đen nốt, cả người tràn đầy cảm giác áp bức.
Ở một phương diện nào đó mà nói thì chính là vũ trang đầy người.
Tống Vân Hồi cảnh giác.
"! ! "
Tần Thư đứng tại cửa nhìn cái người đeo kính râm và khẩu trang đang nỗ lực đè thấp vành mũ lưỡi trai trước mặt này, cũng cảm thấy ngạc nhiên không kém.
Đèn trong nhà sáng trưng, người trong nhà đứng ngược sáng lại càng thêm quỷ dị.
Không ngờ tới vậy mà còn có người ăn mặc kín đáo như thế ngay khi ở nhà.
Hai người cách một lớp thấu kính không độ liếc mắt nhìn nhau.
Tần Thư tiến lên phía trước một bước, đồng thời vươn tay ra.
Đại não vừa bắt đầu xoay chuyển, thân thể Tống Vân Hồi đã vô thức chuyển động.
Cậu muốn vật đối phương ném qua vai, nhưng đối phương đã kịp thời vươn tay ra chặn lại.
Trong đống hỗn loạn, hai người cùng ngã xuống đất.
"Tôi tới tìm mèo của tôi.
"
"Anh cùng tay cùng chân.
"
Hai người đồng thời cất giọng, ngay lúc này một cục lông xù mập mạp bước ra khỏi phòng ngủ chính, giẫm móng vuốt cao quý lên trên người Tần Thư, sau đó dùng nó vỗ vỗ lên khẩu trang trên mặt Tống Vân Hồi, phát ra một tiếng kêu:
"Miao ~"
Thế giới dường như càng an tĩnh hơn.
Hai người song song đứng dậy, Tống Vân Hồi tiện tay bế bé mèo cam lông dài lên trên tay.
Nặng! ! nặng phết.
Mọi chuyện cuối cùng cũng sáng tỏ.
Người đang đứng đối diện cậu đây là hàng xóm của cậu, đến giờ cơm lại không tìm thấy mèo nhà mình đâu, nhìn thấy cửa sổ phòng mình bị kéo ra một khe nhỏ, vì thế chuẩn bị đi gõ cửa từng nhà xem có ai nhìn thấy bé mèo lén lút chuồn êm ra ngoài của mình hay không.
Tống Vân Hồi liền duỗi tay ra định trả mèo lại cho anh.
Cậu cố gắng cử động tay nhưng bé mèo trong tay vẫn duy trì thế bất động đối địch với cậu, móng vuốt của nhóc túm lấy quần áo cậu, trong mắt tràn ngập miễn cưỡng không muốn buông tay.
Nhóc thậm chí còn xoay đầu kêu miao miao với Tần Thư nhằm biểu lộ sự kiêu ngạo của mình, cố gắng hết sức dính sát vào người Tống Vân Hồi.
Tống Vân Hồi: "! ! "
Tuy nghe không hiểu nhưng sao cứ có cảm giác bản thân biết quỷ nhỏ này đang nói gì thế nhỉ.
Tần Thư: "! ! "
Cuối cùng Tần Thư đành nói: "Ăn cơm chưa, tôi vừa nấu cơm xong, tối nay tới nhà tôi ăn cơm nhé?"
Giọng nói của anh rất êm tai, đặc biệt là vào buổi tối, cứ như gõ nhẹ vào màng nhĩ vậy.
Tống Vân Hồi khó hiểu cảm nhận được sự hèn mọn vi diệu của đối phương.
Đó là bé mèo mà mình nuôi dưỡng từ lâu nay lại thân thiết với một người lạ còn hơn cả mình.
Hai con người một vì muốn thỉnh quàng thượng hồi cung còn một thì đã hoàn toàn bị cơn đói bụng khống chế lại phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý.
Đi vài bước đến nhà sát vách, trong lòng còn cảm nhận được hô hấp nhịp nhàng của bé mèo, Tống Vân Hồi nhẹ nhàng nặn nặn đệm thịt trắng nõn hồng hào của bé mèo, mắt hơi híp lại.
Tần Thư mở cửa ra.
Trong nhà rất sáng sủa, rất rõ ràng theo phong cách tối giản gọn gàng của chủ nghĩa hiện đại, cả căn nhà chỉ có mỗi ba tông màu trắng đen xám.
Khác biệt duy nhất chính là bộ dụng cụ leo trèo và các vật dụng riêng dành cho mèo, đặt trong nhà như vậy thật sự rất bắt mắt.
Sau khi bước vào nhà, hai tên ăn mặc như nghi phạm A và B cuối cùng cũng cam lòng lộ bộ mặt thật.
Hai người nhìn nhau, đồng thời sửng sốt.
Tống Vân Hồi chậm rãi nhét khẩu trang vào trong túi, trong lòng sáng tỏ.
Bảo sao người này lại ăn mặc kín đáo như vậy, thì ra là đồng nghiệp.
Đồng nghiệp cũ.
Người đứng trước mặt cậu lớn lên cao to, mặt mày thâm thúy hơn đàn ông phương bắc thông thường một chút, đường nét dưới cằm gọn gàng phân minh, tướng mạo thiên hướng lạnh lùng cứng cỏi.
Đây là Tần Thư, ảnh đế đại danh đỉnh đỉnh đã hot rất nhiều năm, là nam thần lạnh lùng trong mắt người ngoài.
Trước đây bọn họ có từng gặp qua mấy lần, nhưng chỉ dừng lại ở mức đưa đồ uống vài lần mà thôi, sau đó liền không có bất cứ liên hệ nào nữa.
Thật lâu sau cũng không nghe thấy anh ta có bất kỳ thông báo nào, không ngờ tới lại đang sống ở đây.
Tần Thư cũng không ngờ tới người sống cách vách mình lại là Tống Vân Hồi.
Mặt mày lạnh lẽo không dấu vết mềm mại hẳn xuống.
"Thật khéo.
"
"Ừm, thật khéo.
"
Cửa lớn đóng lại, Tống Vân Hồi đặt bé mèo xuống.
Đã đến địa bàn quen thuộc của mình, dường như xác định Tống Vân Hồi cũng sẽ ở lại đây, sau khi xuống đất, bé mèo liền dùng bốn cái đệm thịt nhỏ xinh xinh của mình chậm rì rì rời đi tìm đồ ăn.
Tống Vân Hồi và Tần Thư cùng nhau ăn tối.
Tần Thư lớn lên trông rất lạnh lùng, anh cũng không thích nói nhiều, nhưng tay nghề bếp núc lại đỉnh khỏi bàn, bé mèo cũng được anh nuôi nấng tốt đến mức tròn vo như trái banh di động.
Mãi đến lúc ăn xong và chuẩn bị rời đi, Tần Thư giúp cậu mở cửa, nói: "Chân phải của tôi trước đó đã bị thương nhẹ nên sẽ tạm thời ở đây một thời gian, có gì cần giúp đỡ cứ việc tới tìm tôi.
"
Tống Vân Hồi chú ý thấy một chút dao động nhỏ xíu trong ánh mắt đàng hoàng trịnh trọng của anh.
Cậu hiểu rồi.
Trọng điểm là nửa câu trước, đây là đang giải thích cho việc cùng tay cùng chân trước đó.
Tần Thư nhìn thấy khóe miệng Tống Vân Hồi như có như không nhếch lên một cách quỷ dị.
Nhưng cậu cũng không nhiều lời, nhân lúc bé mèo vẫn chưa phát hiện, Tống Vân Hồi nói tạm biệt xong liền nhanh chóng rời đi.
Tần Thư lui vào phòng khách, anh đứng trước cửa sổ nhìn nhà bên cạnh sáng đèn lên, lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Anh vừa quay đầu liền đối diện ngay với bé mèo đang nhòm ngó xung quanh vì không tìm thấy Tống Vân Hồi mà rưng rưng chực khóc.
"! !.
"
Anh ngồi xổm xuống vuốt ve đầu nhỏ của nhóc.
***
Ngày hôm sau Tống Vân Hồi lục tục nhận