Tống Vân Hồi mang cơm chiên về nhà nghỉ.
Nhà nghỉ là đoàn làm phim thuê trọn, còn vài phòng trống có thể trực tiếp vào ở.
Đặt cơm chiên lên trên bàn, cậu vừa cầm thìa vừa móc điện thoại di động ra.
Mười mấy phút trước Diệp Mẫn có gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu đã ăn cơm chưa.
Bà hẳn là đã nhận được tin tức từ chỗ Tần Thư, nên không hỏi cậu đã đi đâu, làm gì.
Tống Vân Hồi đáp đang ăn.
Sau đó một cuộc gọi video đánh tới.
Cậu nhận máy, điều chỉnh camera, sau đó đặt điện thoại tựa lên bàn.
Gương mặt Diệp Mẫn xuất hiện trong màn hình điện thoại, phía sau bà còn có thể nhìn thấy bé khủng long nhồi bông đặt trong phòng khách.
Trên mặt đối phương mang theo ý cười, như thường ngày tán gẫu hỏi cậu: "Đang ăn gì thế?"
Tống Vân Hồi nuốt ngụm cơm trong miệng xuống, đáp: "Ăn cơm chiên ạ, khá ngon.
"
Cậu hỏi: "Tần Thư vẫn chưa về sao ạ?"
Diệp Mẫn xua tay: "Tối nay nó về muộn, đoán chừng không đợi được nó đâu.
"
Tống Vân Hồi gật đầu.
Diệp Mẫn có vẻ rất thích tán gẫu, bà kể cho cậu nghe ngày hôm nay đã phát sinh những gì, đều là một số chuyện vặt vãnh thường ngày, sau đó hỏi cậu khi nào trở về.
Tống Vân Hồi nói hai ngày nữa cậu sẽ về.
Trong lòng cậu có chừng mực, lần này đến đoàn làm phim đã tính là yêu cầu quá đáng, cậu không danh không phận không thích hợp ở lại đoàn làm phim, bất luận là có thu hoạch hay không, chờ một ngày nữa cậu nên tự động rời đi.
Diệp Mẫn dường như có chút tiếc nuối.
Sau đó bà nói bọn họ có việc, qua mấy ngày nữa phải bay sang nước ngoài, đợi đến khi quay về đây có lẽ đã đến Tết âm lịch.
Tống Vân Hồi ngẩn người.
Cậu cũng không biết là vì nghe thấy ba chữ Tết âm lịch xa lạ này hay vì cái gì khác, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác không tên.
Cậu không thể phân tích rõ đây là loại tâm trạng gì.
Cuối cùng cậu chỉ hỏi: "Khi nào thì dì Diệp và chú Tần đi ạ?"
Bối cảnh video xuất hiện thân ảnh Tần Kiến Viễn đang uống nước, Diệp Mẫn quay đầu bảo ông cũng mang đến cho bà một cốc rồi quay đầu lại rũ mắt nói với cậu:
"Một ngày sau tiệc sinh nhật của Cam Tử liền đi.
Đến lúc đó dì phải đi rồi, thật không nỡ rời xa nhóc Vân.
"
Bà rất am hiểu việc trực tiếp biểu đạt tình cảm của mình, gương mặt được bảo dưỡng kỹ càng nhăn thành một cục, trông thật sự không nỡ.
- -Ngày mốt chính là sinh nhật của Cam Tử.
Tống Vân Hồi vẫn còn nhớ Diệp Mẫn đã vui vẻ ra sao khi bàn bạc với cậu về kế hoạch tổ chức sinh nhật cho nhóc con.
! ! Không nỡ xa mình sao?
Cậu nhất thời suy tư.
Diệp Mẫn hỏi cậu: "Vậy đến lúc đó dì đi rồi, nhóc Vân có nỡ rời xa dì không?"
Vẻ mặt của Diệp Mẫn từ sầu khổ nháy mắt chuyển sang tươi rói, sau đó bắt đầu cười híp mắt trêu chọc Tống Vân Hồi, muốn nhìn xem phản ứng của đối phương.
Giống như trêu chọc một đứa nhỏ, nhưng thái độ không hề khiến người ta cảm thấy phiền chán.
Không ngờ tới mặt mày đối phương lại thu liễm xuống, rất nghiêm túc đáp một câu: "Không nỡ ạ.
"
Không phải vì dỗ dành người khác vui vẻ mà qua loa hùa theo một câu, cậu dường như đã trải qua một hồi suy nghĩ cẩn thận, thông qua cân nhắc của bản thân mà đưa ra câu khẳng định này.
Ý cười trên mặt Diệp Mẫn nháy mắt khựng lại, ngay cả động tác bưng cốc nước đi tới của Tần Kiến Viễn cũng thoáng ngưng trệ.
Giọng Diệp Mẫn bỗng chốc nhẹ đi rất nhiều, giống như sợ quấy nhiễu đến gì đó hỏi: "Vậy có nỡ xa chú Tần của con không?"
Tống Vân Hồi lại đáp "không nỡ".
Một câu khẳng định y hệt.
Vẻ mặt Diệp Mẫn thay đổi, ý cười trên mặt càng sâu thêm, trong mắt lại như chan chứa thêm những cảm xúc khác, trước mắt thì Tống Vân Hồi nhìn không hiểu.
Cười cười bụm mặt lại, Diệp Mẫn quay đầu nói với Tần Kiến Viễn: "Lão Tần chúng ta đừng đi nữa!"
Việc ở nước ngoài rất quan trọng, không đi không được, nhưng bà thật sự muốn ở lại, chỉ tiện miệng một chút.
Tần Kiến Viễn bước tới vỗ vai bà.
"Hôm nay lúc con đi bọn dì vẫn chưa dậy, nếu đã dậy thì tốt rồi.
"
Nếu đã dậy còn có thể tiễn cậu đi, nói với cậu ở bên ngoài không cần phải ủy khuất chính mình vì bất cứ điều gì - dù rằng chỉ là ra ngoài một hai ngày ngắn ngủi.
Diệp Mẫn ngược lại mở cho cậu một khóa học an toàn nhỏ, nói:
"Lúc một mình ở bên ngoài con nhất định phải chú ý an toàn, chịu oan ức cũng đừng có nhẫn nhịn, có chuyện gì nhớ phải nói cho dì biết, dì giúp con đòi lại công đạo.
"
Tống Vân Hồi chỉ biết gật đầu, vẫn luôn gật đầu, không dám có bất kỳ dị nghị nào.
Có thể là vì vừa ăn hai ngụm cơm chiên, cơ thể đã dần dần ấm lên.
Hết thảy đều đâu ra đấy.
Trong phòng không hề an tĩnh.
Tống Vân Hồi có thể nghe thấy thanh âm truyền đến từ điện thoại đối diện, có thể nghe thấy tiếng oán giận của những người đi ngang qua ngoài cửa, còn có cả tiếng la hét của người đi đường xa xa, tiếng khóc lóc inh ỏi của trẻ con truyền đến từ tòa nhà cách vách.
Thế giới trở nên rõ nét hơn hẳn.
Diệp Mẫn lại tán gẫu với cậu một hồi, sau đó bảo cậu ngủ sớm chút, nhẹ nhàng linh hoạt cúp máy.
Cúp máy, Tống Vân Hồi lại ăn thêm vài ngụm cơm nữa, sau đó cầm điện thoại di động lên ra khỏi phòng.
Vừa đi vừa đeo khẩu trang lên, mắt cậu nhìn ngó xung quanh, không đi đến đoàn làm phim, mà lại xoay về một hướng, cậu đi về phía một con hẻm khác.
Con hẻm này là cậu tùy ý chọn.
Trong huyện không bao giờ thiếu những con hẻm thế này, giống như mạch máu của trái tim vậy, nối liền tất cả các nơi.
Trong hẻm vẫn sáng đèn nhưng tương đối ảm đạm, ở giữa chen chúc vài tiệm tạp hóa, hai tiệm đã đóng cửa, chỉ còn sót lại một tiệm vẫn đang mở.
Bên cạnh tiệm tạp hóa còn có một căn nhà vuông vức, trông rất thô sơ.
Trong nhà có hai chỗ ngồi, trên bức tường đối diện có treo hai tấm gương, chiếc gương trông có vẻ đã nhiều năm nhưng được lau chùi rất sạch sẽ, trên mặt bàn cũ kỹ cũng đã được thu dọn rất gọn gàng ngăn nắp.
Trên bàn có đặt một chiếc lược, còn có kéo cắt tóc.
Một ông lão với thân hình lọm khọm ngồi trước căn nhà, lặng lẽ rửa rau trong chậu.
Nếu đoán không sai thì nơi này hẳn là một tiệm cắt tóc.
Nhấc chân tiếp tục tiến về phía trước, Tống Vân Hồi cuối cùng cũng nhìn thấy toàn cảnh của căn nhà này.
Hóa ra trong căn nhà này không chỉ có bàn gỗ và gương, trên vách tường trong cùng còn có bếp gas và nồi, cộng thêm một số gia vị.
Giống như một căn bếp giản dị.
Trong hẻm có người qua lại, mỗi một người đi qua phía trước, ông lão đều sẽ ngước mắt lên nhìn một cái.
Chỉ đáng tiếc, những người này đều không phải khách hàng của ông.
Không có bao nhiêu người sẽ cắt tóc vào buổi tối, đồng thời những hiệu cắt tóc model mới càng lúc càng nhiều, ngày càng ít người lui tới những cửa tiệm thế này.
Nhưng bất ngờ thay, ông lão đã đợi được vị khách của mình.
Đứng ở một góc độ sâu sắc nào đó mà nói thì cắt tóc buổi tối không tốt lắm, nhưng đã cắt tóc ở tiệm này thì không cần phải cân nhắc đến những vấn đề này nữa.
Bước vào tiệm là một người đàn ông, vào đêm đông cũng chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, áo khoác vắt lên trên cánh tay, ánh đèn chiếu sáng mồ hôi trên người đối phương.
Sau khi người đó bước vào liền ngồi xuống ngay, ông lão đặt rau trong tay xuống đứng lên vẫy vẫy nước, đứng sau lưng đối phương.
Hai người tán gẫu dăm ba câu, vì cách khá xa nên Tống Vân Hồi không thể nghe thấy bọn họ rốt cuộc nói gì, chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông đang ngồi nhấc mí mắt nặng nề lên, sau đó nở nụ cười, cười đến thoải mái cởi mở.
Giữa bọn họ có một loại cảm giác riêng mà người ngoài không có cách nào gia nhập vào.
Tống Vân Hồi dừng bước chân đang định tiến lên phía trước, cậu đứng bên cạnh cửa tiệm một hồi, sau đó lại rời đi.
6h là thời điểm một tốp người tan làm, 8-9h tối lại là thời gian một tốp người khác tan làm.
Đi theo dòng người, cậu nhìn thấy người phụ nữ đang bồng con đứng trước nhà đợi chồng, đôi vợ chồng mặc quần áo công nhân cùng nhau về nhà.
Trong huyện thành phổ thông, những cảnh tượng như vậy đều xảy ra hằng ngày.
Điện thoại nhét trong túi rung lên, động tĩnh nhỏ nhặt lại dễ dàng bị nắm bắt, Tống Vân Hồi lấy điện thoại ra, nhận máy.
"Hi, Tần Tiểu Thư.
"
Cậu thoáng cúi đầu nở nụ cười, im hơi lặng tiếng hòa vào dòng người, trở thành một phần trong đám đông người bình thường.
***
Sáng hôm sau thức dậy, Tống Vân Hồi như thường lệ đeo khăn che mặt lên.
Cát vàng nơi này như bay lên vô tận.
Hai cơ sở đều khởi công sớm, hôm qua cậu dò la được thời gian làm việc của mấy người khác nên có mặt sớm.
Cậu đến khá sớm nhưng ở hiện trường đã có người rồi.
Bọn họ như là vừa thức dậy, đang run lẩy bẩy trong gió rét, sau đó lại bắt đầu lấy những đồ vật đã cất tối qua ra.
Mã Cương cũng ở trong số đó.
Tống Vân Hồi tiến lên phía trước nói một câu chào buổi sáng, sau đó hỏi: "Có gì cần tôi giúp không?"
Mã Cương nhìn cậu một cái, có chút kinh ngạc, "Sớm vậy.
"
Anh ta cảm thấy sớm như vậy đối phương hẳn là dậy không nổi, vì thế không nói với cậu thời gian làm việc.
Không ngờ tới đối phương đã tự mình đến đúng giờ.
Cậu đứng ở đó, ánh mắt bình tĩnh, bản thân mang theo một luồng cảm giác nghiêm túc.
Mã Cương do dự một hồi, sau đó thăm dò hỏi:
"Có thể giúp kiểm kê một chút không?"
Đây là công việc không tốn sức lực nhất mà anh ta có thể nghĩ đến.
Chỉ là có hơi nặng đầu.
Đồ đạc của đoàn phim vừa nhiều vừa phức tạp, không phải đơn thuần đếm đếm là xong, muốn kiểm kê cần phải dùng đầu óc một chút.
Mã Cương nói: "Cậu biết những đạo cụ này không, nó gọi là! ! "
Tống Vân Hồi đáp: "Biết.
"
Giọng nói của cậu không nặng, âm tuyến trong trẻo bị khăn che mặt che lấp lộ ra chút bí bách.
Vì thế Mã Cương tiết kiệm được kha khá thời gian hướng dẫn, anh ta đưa danh sách cho đối phương, đã chuẩn bị xong việc kiểm kê lại lần thứ hai.
Theo kinh nghiệm của anh ta mà nói, đoàn làm phim nhảy dù có thể không gặp trở ngại đã là không tồi rồi, những thứ khác anh ta không hy vọng xa vời.
Dù rằng như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy ô dù thật sự sẽ làm những việc này.
Tống Vân Hồi cầm danh sách trong tay rũ mắt nhìn đạo cụ, bút bi trong tay xoay một vòng.
Sau đó cửa cơ sở mở ra, lục tục có người tiến vào.
Bên tai là tiếng nói chuyện liên miên, Tống Vân Hồi đứng tại chỗ, chầm chậm chớp mắt.
***
Diễn viên và đạo diễn đang ở một bên trao đổi công việc, bên này cần tăng nhanh công tác chuẩn bị.
Sau khi điền ghi chú vào mục cuối cùng của bảng biểu, Tống Vân Hồi vừa ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy người đã làm việc chung cậu hôm qua.
Người đó cũng nhìn thấy cậu, khoảnh khắc nhìn thấy bả vai liền nhún một cái, như thể bị dọa đến.
Sau đó đối phương bước tới, xoa xoa gáy hỏi nói:
"Trùng hợp quá, sao sớm vậy?"
Nhìn người trông có vẻ phóng khoáng ôn hòa đang đứng đối diện, anh ta chỉ cảm thấy đau răng.
Bản thân hôm qua như bị mù vậy, một người rõ ràng không ăn khớp gì với công việc của bọn họ vậy mà anh ta cũng không nhìn ra, trực tiếp bảo người ta đi làm việc chung mình.
Thật tình cờ công việc ngày hôm qua cũng không nhẹ nhàng gì.
Mãi cho đến tối qua Mã Cương đến nói với anh ta hóa ra người trợ lý sản xuất sắp đến ngồi nhầm xe, ngày mai mới đến được, anh ta lúc này mới ý thức được gì đó.
Ban đầu Mã Cương nói với anh ta sẽ có hai trợ lý sản xuất đến, một người đến làm việc, một người giữ chức vụ rỗng, chỉ ở đây hai ngày rồi đi, chỉ cần để đối phương đi dạo loanh quanh.
Người làm việc chưa đến, còn lại chính là người giữ chức vụ rỗng rồi.
Tình hình đã rất rõ ràng.
Người đàn ông lau mặt.
Anh ta cũng không ngờ tới đối phương bị kéo đi làm việc vậy mà cũng không thèm phản kháng một câu, trái lại còn cần cù tận tụy như một trợ lý sản xuất thực thụ vậy, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ không cho rằng cậu chỉ giữ chức vụ rỗng.
Trong lòng ngượng ngùng không thôi, anh ta chỉ có thể vẫy vẫy tay trước: "Vậy tôi đi làm việc khác trước đây.
"
Tống Vân Hồi gật đầu.
Người đàn ông đi rồi, Tống Vân Hồi cầm danh sách đứng tại chỗ, khái quát vẽ hai vòng, nhìn một vòng trong đám người hỗn tạp.
Mã Cương bước ra khỏi đám người, lau cái trán dính chút cát vàng lẫn mồ hôi.
Một ngày bận rộn bắt đầu từ một buổi sáng bận rộn, đối phương theo thói quen lau trán một cái, hỏi:
"Còn thiếu bao nhiêu không có đối chiếu?"
Anh ta vốn muốn tự mình kiểm kê lại từ đầu đến đuôi một lần, kết quả hôm nay khởi công sớm, cấp trên thúc giục tiến độ, anh ta chỉ có thể tạm thời tuân theo tiến độ đã định ra.
Tống Vân Hồi đưa danh sách cho anh ta, nói: "Thiếu một chân máy ảnh, nhiều hơn hai cái loa che nắng, đã hỏi người mua đạo cụ, anh ta bảo không có trong biên lai mua sắm, có lẽ đã mượn của đoàn làm phim cách vách nhưng chưa trả.
"
Bên cạnh có người đi ngang qua, đúng lúc nghe thấy lời của Tống Vân Hồi, dùng sức vỗ đầu nói:
"Chân máy ảnh tối qua nhận được khá muộn, sau khi để trong xe liền quên lấy ra mất rồi, đợi một lát tôi đi lấy qua ngay.
"
Mã Cương sửng sốt, đáp được một tiếng, sau đó nhận lấy danh sách Tống Vân Hồi đưa qua tỉ mỉ kiểm tra từ đâu đến đuôi một lượt.
Mang theo một phần nửa tin nửa ngờ, anh ta lấy hai cái loa che nắng ra áng chừng một chút, rồi gọi điện thoại cho trợ lý sản xuất của đoàn phim cách vách, hỏi bên đó có phải thiếu mất hai cái loa che nắng hay không.
Thanh âm ở đầu